Lúc này, giọng của Phạm Ninh trở nên trầm thấp hẳn, tình cảm mãnh liệt tràn ngập miêu tả cho mọi người một bức tranh tươi đẹp.
- Đại lục phía nam là mảnh đất màu mỡ phì nhiêu, nơi đó khí hậu ấm áp ẩm ướt, sông ngòi rất nhiều, các người chọn một chỗ đất trải dài hoa cỏ xây dựng vườn nhà mới cho chính mình, xây dựng một căn nhà cao lớn đàng hoàng, ở sân trước sân sau đủ loại hoa tươi, bên ngoài sân là dải ruộng đất phì nhiêu bao la, đồng ruộng của các ngươi mùa xuân các ngươi gieo hạt giống, mùa thu sẽ thu hoạch lúa mì nặng trịch vàng óng, các ngươi có thể nuôi mấy trăm con dê, có thể trồng hơn mười mẫu rau, còn có thể ủ một chút rượu vang, bọn nhỏ có thể đọc sách, các ông già thì lại có thể tụ họp ở dưới tán cây táo chín uống trà, an hưởng tuổi già.
Suy nghĩ và tâm tư của mọi người đều theo sự miêu tả của Phạm Ninh bay theo ruộng đất màu mỡ kia.
- Nghe xong miêu tả của tiểu Phạm tướng công, nói thật, chúng ta cũng muốn thử đi đại lục phía nam rồi.
Khi rời khỏi đại doanh, một đám quan viên và sĩ tử cười nói với Phạm Ninh.
- Các ngươi cũng có thể đi xin di dân, triều đình sẽ rất nhanh đưa ra ưu đãi cổ vũ người đọc sách đi đại lục phía nam, trường học của chỗ ấy cần có trợ giáo, quan phủ cũng cần văn lại, xưởng cần người đọc sách tham gia quản lý, nếu không muốn định cư ở đó, như vậy chỉ cần trợ giúp năm năm thì được thông qua thi Giải, trở về chính là thân phận Cử nhân.
Nghe nói trợ giúp năm năm có thể đạt được thân phận cử nhân, điều này không ít sĩ tử động tâm.
Phạm Ninh cười nói:
- Sớm xin sớm thu lợi, một khi triều đình ban bố, sẽ có hàng loạt sĩ tử xin, khi đó nói không chừng còn phải thi, khi đó thì không dễ dàng như vậy rồi.
- Vậy cần điều kiện gì? Xin như thế nào?
Vài sĩ tử không kìm nổi hỏi.
- Các ngươi xin Phạm Tri Châu, điều kiện ấy à! Chỉ cần học sinh đọc sách ở huyện học châu học cũng có thể xin, ngày mốt đội tàu xuất phát ngay, nếu hôm nay mà xin không chừng vẫn còn kịp!
Phạm Ninh nhìn Phạm Thuần Nhân vẻ mặt đau khổ thì cười ha hả, leo lên xe ngựa, hắn muốn đi tìm Chu Tề, xem tình hình đội tàu Bắc đảo một chút.
Hơn mười chiếc thuyền lớn của Bắc đảo cập bến trên bến tàu của Chu gia, lúc này trên bến tàu đầy xe ngựa, mấy ngàn danh công bến tàu đang mang các loại hàng hóa lên thuyền lớn, hàng hóa chủ yếu là mẻ kim loại có 150 nghìn cân, nghe thì rất nhiều, trên thực thế 150 nghìn cân cũng chỉ bảy trăm năm mươi tấn mà thôi, một con thuyền hàng hai vạn thạch cũng đủ để bốc xếp và vận chuyển.
Chu Tề trên thuyền lớn nhìn thấy xa xa xe ngựa của Phạm Ninh về, vội vàng kêu hai gã thủ hạ mang một cái rương lớn đi tới phía dưới thuyền.
Xe ngựa tới đầu trước thuyền thì dừng lại, Phạm Ninh đi xuống, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy sự thay đổi ở phía sau thuyền, hai bánh xe nước đã biến mất, tuy nhiên cánh quạt không nhìn thấy đâu, đoán chừng đã được gỡ xuống rồi.
Phạm Ninh bước nhanh tới bờ, hắn thấy cánh quạt to lớn, là một loại cánh quạt năm lá, dùng thép tinh tạo ra, đồ đúc cực lớn thế này được tạo ra ở thời kỳ Tống Minh, còn được giới thiệu cặn kẽ trong cuốn "Thiên Công Khai Vật".
Chu Tề ở bên nói:
- Bổn đường Nhị thúc nói ông ta mất năm năm, thí nghiệm mấy ngàn lần mới thành công, nhưng kết quả cuối cùng lại làm cho ông ấy hơi có chút chán nản.
- Đệ muốn nói tốc độ vận chuyển đường dài trên biển không nhanh hơn à?
- Nhị thúc nói vậy!
Phạm Ninh lắc đầu nói:
- Tốc độ đường dài không nhanh hơn không phải vấn đề của chân vịt, mà là vấn đề của máy hơi nước.
- Hả, vậy làm sao bây giờ?
- Không có cách nào, sau này sẽ từ từ cải tiến!
Phạm Ninh lại ngồi xổm xuống nhìn kỹ ngấn nước ở dưới chân vịt, mà bánh lái ở phía dưới, cũng không biết có ảnh hưởng hay không?
Phạm Ninh ban đầu đối với chân vịt đã không ôm hy vọng rồi, không nghĩ tới Chu Hiếu Lâm lại có thể kiên trì nghiên cứu năm năm, cuối cùng vẫn thành công, lúc này trong lòng hắn tràn đầy kinh ngạc và hứng thú.
- Ta muốn biết cái trục này bịt kín như thế nào?
Phạm Ninh chỉ vào trục lớn chân vịt hỏi:
- Nước biển sẽ theo khe hở đi vào trong thuyền.
- Hình như là dùng cao su bịt kín đấy, nhưng vẫn không thể bịt kín hoàn toàn, trước sau cũng có nước vào khoang thuyền, nhưng vấn đề không lớn, nước ngấm vào rất ít, chúng ta sẽ có người dọn dẹp đúng giờ.
Sáng kiến này cũng không tệ, nước sẽ không ngập khoang thuyền. Phạm Ninh lại hỏi:
- Ta nghe nói, than cốc có thể tiết kiệm được không ít, cụ thể là bao nhiêu?
- Ta có đích thân lĩnh hội, từ Bắc đảo vận chuyển đến Tuyền Châu, trước kia có thể hao tốn khoảng 800 cân than cốc, lần này dùng chân vịt thây thế bánh xe nước, khoảng cách giống nhau, con thuyền giống nhau, than cốc chỉ tiêu tốn 450 cân, tiết kiệm được một nửa.
Phạm Ninh rất kinh ngạc
- Theo đệ nói như vậy, một trăm chiếc thuyền lớn tạo thành đoàn thuyền lớn, vận chuyển một lần tiêu tốn tám vạn cân than cốc?
- Khoảng đấy! Vận chuyển bốn mươi ngày, nhất định một ngày phải hai mươi cân than cốc, nếu dùng than bình thường, một ngày đốt không dưới năm mươi cân, cho nên đội tàu quy mô lớn một năm nhiều nhất vận chuyển một lần, bình thường đều là năm đến mười chiếc thuyền hai bên họp thành đội vận chuyển. Thật sự hao tốn than cốc quá lớn, chúng ta không chịu nổi.
- Vậy mỏ than đá của Bắc đảo tìm được chưa?
Chu Tề ngẩn người ra:
- Than đá là cái gì?
- Than đá chính là một loại than khác.
- Gọi thế này cũng không tệ!
Chu Tề cười cười nói:
- Quả thật đã tìm được mỏ than ở Bắc đảo, nhưng dự trữ của đại lục phía nam còn lâu mới đủ số lượng, hơn nữa mỏ than của chúng ta phải đào sâu vào trong, nguy hiểm không nói, còn hao tốn tinh thần và thể lực rất lớn, sản lượng cũng rất nhỏ, đại lục phía nam thì không giống thế, tầng than kia dày đến trên trăm trượng, khai thác lộ thiên, dùng thiết hỏa lôi khai thác, việc ấy mới hùng tráng, huynh không được tận mắt nhìn thấy đó thôi, một viên thiết hỏa lôi nổ có thể lấy mấy ngàn cân thậm chí hơn vạn cân, sau đó trực tiếp vận chuyển đến xưởng luyện than cỡ lớn ở vùng lân cận, một năm cũng có thể luyện mấy trăm ngàn cân than cốc, một phần dùng cho thuyền, một phần khác thì dùng để tinh luyện kim loại thép tinh.
Phạm Ninh nghe thế thong thả hỏi y:
- Thép tinh các người đều dùng cung cấp triều đình rồi, vậy các người bây giờ làm sao?
Chu Tề hạ giọng nói:
- Cái gọi là tất cả cung cấp cho triều đình cũng chỉ là nói thôi, trên thực tế, chúng đệ chỉ cung cấp triều đình ba phần, bảy phần còn lại giữ lại tự sử dụng, bất quá thỏa thuận lần này lấy sắt thô đổi thép tinh, sang năm ba triệu cân thép tinh của chúng ta toàn bộ bán cả cho triều đình, đổi về chín triệu cân sắt thô loại thường.
Phạm Ninh lắc đầu:
- Không thể nào, sản lượng mỏ sắt triều đình bao năm qua mới được mười triệu cân sắt, làm sao có thể lập tức đổi cho đệ chín triệu cân, nói cho đệ biết, 150 ngàn cân đổi lần này, hàng năm nhiều nhất cấp cho Bắc đảo, còn lại vẫn giữ lại tự mình dùng.