Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 1092 - Chương 1089

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 1089
 

Phạm Thuần Nhân dẫn Phạm Ninh vào đại doanh, vừa giới thiệu:

- Lần này là lần di dân nhiều nhất chừng mười sáu vạn nhân khẩu, tương đương với tổng cộng dân chúng của mấy huyện di cư, lương thực và các loại vật tư chi tiêu của mỗi ngày là rất lớn, còn phải đề phòng bệnh dịch, giữ gìn trật tự và trị an, chúng tôi động viên hơn hai ngàn học sinh tham gia phụ trách quản lý trong thời gian này, thật sự tất cả mọi người có phần kiệt sức.

Phạm Ninh gật gật đầu nói:

- Triều đình cũng biết gánh nặng của Dương Châu rất lớn, nhưng hơn mười vạn dân đồng thời di dân, triều đình nhất định phải suy xét việc tiếp nhận của đại lục phía nam, cho nên ra sức sắp xếp thời gian ở Dương Châu lâu hơn, dành thời gian cho đại lục phía nam chuẩn bị.

Phạm Thuần Nhân vội vàng giải thích:

- Ta cũng không phải là oán trách triều đình, chỉ có điều dân di cư lần này và ngày trước không giống nhau, bọn họ là người Hán Liêu quốc, tuy rằng đều là đồng bào, nhưng vẫn cảm thấy có chút không hợp nhau.

- Có thể lấy một ví dụ không?

Phạm Ninh trầm giọng hỏi.

Phạm Thuần Nhân suy nghĩ một chút nói:

- Rõ ràng nhất chính là đối với quan viên chúng ta tràn đầy cảnh giác và không tín nhiệm, ví dụ như đăng ký thông tin, trước kia dân di cư người Tống đăng ký cũng rất thuận lợi, nhưng bọn họ không thế, một là không chịu tham gia đăng ký, coi như miễn cưỡng tham gia đăng ký rồi thì phần lớn lại không nói thật, thậm chí là soạn bậy, đặc biệt là tuổi tác, tên họ, đàn bà nói thành đàn ông, con gái nói thành con trai, tuổi phụ thân chỉ lớn hơn con cái hai tuổi, thông tin như vậy chỗ nào cũng có, làm cho chúng tôi phải đến từng nhà để ghi tên, vô cùng cực khổ.

Phạm Ninh nhướn mày:

- Tại sao phải khai sai thông tin?

- Hẳn là do lời đồn không hề chân thực lúc trước, nói đi đại lục phía nam phân công ruộng đất lấy nam giới cường tráng là chính, để được nhiều ruộng đất, liền liều mình tăng thêm số thanh niên, nam giới trẻ tuối trong nhà.

Phạm Ninh không vui nói:

- Vậy thì các người cần loại bỏ lời đồn, cho mọi người lời giải thích rõ ràng, phân công ruộng đất này lấy hộ làm tiêu chuẩn, không phải lấy nam giới cường tráng làm tiêu chuẩn, cần phải nắm được thông tin đầy đủ, chân thực, không thể giao thông tin sai lệch cho đại lục phía nam, làm cho quan viên của đại lục phía nam chê cười Dương Châu.

- Chúng tôi đã làm hết sức, sau khi đăng ký ở từng nhà, thông tin rõ ràng trở nên chân thực rồi, chúng tôi mới biết thông tin đăng ký lúc trước vớ vẩn cỡ nào, vừa rồi ta mới chỉ lấy một ví dụ, người Hán Liêu quốc và dân chúng Đại Tống không giống như nhau.

Phạm Ninh thản nhiên nói:

- Ta chỉ đang nghe thúc kể khổ không ngừng.

Phạm Thuần Nhân cười khổ một tiếng:

- Đúng là rất khổ, hơn nữa là hơn một ngàn sĩ tử vứt bỏ việc học, ngày đêm làm lụng vất vả, rất nhiều người đều mệt mỏi té xỉu, ta lấy tư cách chủ quan, nhất định phải nói cho thuộc hạ vài lời công đạo.

Phạm Ninh trầm ngâm một chút:

- Như vậy đi! Vì khen ngợi sĩ tử Dương Châu cống hiến cho dân di cư, ta sẽ quay về cùng với mấy vị tướng công thảo luận một chút, chiếu cố hơn với người Dương Châu trong kì thi Giải, nhưng thúc đừng nên hy vọng được quá nhiều.

Phạm Thuần Nhân nhếch mép cười:

- Nghe thấy dây cung biết nhã ý, không hổ là tiểu Phạm tướng công nhỉ!

Lúc này Phạm Ninh nhìn thấy một đám cụ già đang ngồi ở trên đất trống nói chuyện liền cười nói:

- Chúng ta đi xem một chút!

Phạm Thuần Nhân biết rằng người Hán Liêu quốc không giống với dân chúng Đại Tống, đối với quan viên Đại Tống sẽ không kính nể như thế, ông ta vội vàng đi lên trước, cười nói với mấy ông lão:

- Quấy rầy các vị rồi, vị này chính Phạm tướng công tới từ kinh thành, muốn nhờ các vị một chút.

Nhóm cụ già đưa mắt nhìn nhau, một người trong số đó cẩn thận hỏi:

- Thật là Phạm tướng công Phạm Ninh dẫn quân tấn công Liêu quốc không?

- Đúng vậy!

Mấy cụ già đều quỳ xuống cúi lạy:

- Tiểu dân bái kiến Phạm tướng công!

Xung quanh nghe nói là Phạm Ninh tiến đánh Liêu quốc tới, đều dồn dập tới quỳ gối dập đầu, rất nhanh, xung quanh đã có mấy nghìn người quỳ.

Phạm Ninh vội vàng xua tay cười nói:

- Các vị không cần phải như thế, mọi người đứng lên đi!

Mấy vị lão nhân hết sức xúc động nói:

- Là Phạm tướng công phái đại quân cứu chúng ta thoát khỏi cực khổ, Phạm tướng công chính là Bồ Tát sống đại từ đại bi.

Phạm Ninh cũng không biết rằng, khi đoàn thuyền quân Tống ở quặng mỏ Liêu Dương phủ nghĩ cách cứu viện hơn chục vạn người Hán Liêu quốc, đã nói với những người Hán này là Phạm tướng công đến giải cứu, danh tiếng cứu khổ cứu nạn từ lâu đã khắc sâu trong lòng mỗi người Hán Liêu quốc.

Tin tức Phạm Ninh tướng công đến truyền khắp đại doanh rất nhanh, toàn bộ doanh trại đều sôi trào, hơn mười vạn dân chúng từ bốn phương đều tới, dân chúng đông nghịt, từng người đều kích động muôn phần, vỗ tay quỳ lạy.

Một cảnh tượng vô cùng tráng lệ khiến Phạm Thuần Nhân và hơn một ngàn sĩ tử đều không nói nên lời, người Hán Liêu quốc khó có thể hầu hạ như thế này, thế nào mà bỗng nhiên lại trở nên kính cẩn nghe theo như vậy?

Phạm Ninh cũng xúc động vô cùng, hắn dứt khoát đi lên đài cao binh lính vừa đặt, dưới đài cao là đám đông mãnh liệt cùng với đôi mắt kích động.

Phạm Ninh khoát tay, cao giọng nói:

- Các vị hương thân phụ lão!

Phạm Ninh vừa mở miệng, hơn mười vạn dân chúng dần dần trấn tĩnh lại, Phạm Ninh chầm chậm đảo qua mặt từng người, nhìn thấu sự kích động và chờ mong của bọn họ, lại vừa cao giọng nói:

- Sáng sớm ngày kia, mọi người sẽ đi lên con thuyền lớn rời bến đến nhà mới, ta biết mọi người đang chờ mong cái gì? Đang khẩn trương cái gì? Đang lo lắng cái gì?

- Trước tiên ta nói cho mọi người rõ, ba năm sau các ngươi lại quay lại nhìn lựa chọn hôm nay, các ngươi nhất định sẽ không hối hận, sẽ cảm thấy may mắn sâu sắc, các người đã lựa chọn một cuộc sống tốt đẹp.

- Có người sẽ lo lắng quan phủ có lừa các ngươi đi đào quặng không, làm nô lệ, Phạm Ninh ta đứng ở chỗ này nói cho mọi người, tuyệt đối sẽ không! Các ngươi là người khai hoang, là kẻ khai thác, cũng không phải nô lệ đầy tớ, Phạm Ninh ta cứu các người từ quặng mỏ ra, cũng không phải để mọi người làm nô lệ nữa, trong người chúng ta chảy cùng một dòng máu, tổ tiên của chúng ta là huynh đệ, là bằng hữu, ta giải cứu mọi người là muốn cho mọi người danh dự, đứng lên một cách quang minh chính đại, ngẩng cao đầu mà sống!

Âm thanh vỗ tay và tiếng reo hò nhiệt liệt, rất nhiều người đều kích động đến chảy nước mắt, mỗi câu của Phạm tướng công đều nói từ trong tâm khảm của hắn, chạm đến trái tim bọn họ, bọn họ không phải là đầy tớ, bọn họ cũng có danh dự, bọn họ muốn quang minh chính đại đứng lên, muốn ngẩng cao đầu mà sống.

Phạm Ninh phất phất tay, bảo mọi người im lặng, lại tiếp tục cao giọng nói:

- Có người nói đi đại lục phía nam sẽ rất gian khổ, điểm này ta thừa nhận, tới đại lục phía nam rồi, tất cả đều phải dựa vào hai tay của mình tạo nên, phải khai hoang ruộng đất, phải xây nhà cửa, phải đào giếng cho mình, nhưng những khổ cực này cũng là vì cuộc sống tương lai tốt đẹp hơn, là vì mình, vì con cái của các người, ta giống như mọi người, đều tin tưởng những vất vả này bỏ ra đều đáng giá.

Bình Luận (0)
Comment