Nhiệm vụ thứ hai rõ ràng quan trọng hơn.
Lần này người Hán Liêu quốc nguyện ý di dân hải ngoại lại đạt hơn ba vạn hộ, tổng cộng mười lăm vạn nhân khẩu, thật quá sức dự liệu của Tống triều, ba vạn hộ này trên cơ bản đều là giai cấp ti tiện của Liêu quốc, bao gồm nô lệ, thợ thủ công, quân tịch, lạc tịch... đời đời kiếp kiếp bị bóc lột tàn khốc.
Bọn họ cho dù trở về Liêu quốc cũng không có đất đai và tài sản, không có địa vị, bị toàn xã hội khinh thường, hơn nữa lòng trung thành của bọn chúng đối với Đại Tống cũng không quá mạnh mẽ cho nên cũng đều bằng lòng đi hải ngoại để có một cuộc sống hoàn toàn mới.
Hơn nữa bọn họ còn bị đại lục phía nam hứa hẹn hấp dẫn nhiều năm miễn thuế tổng trăm mẫu ruộng đất tư hữu, thuế nặng của Liêu quốc khiến cho bọn họ cực kỳ sợ hãi với thuế, trăm năm miễn thuế cùng tài sản ruộng đất làm bọn họ đổ xô vào.
Thời gian xuất phát chính là hai ngày chính chỗ này, trong ba vạn hộ dân chúng có hai vạn hai ngàn hộ ngồi 150 chiếc thuyền lớn đi tới Tân Tề phủ của đại lục phía nam, ở góc phía đông nam của đại lục phía nam, năm trước bắt đầu tiến hành mở rộng một chỗ phủ Tân Châu, ruộng đất của nơi đó hết sức màu mỡ, khí hậu mát mẻ, so với phủ Định Nam càng thích hợp cư trú hơn.
Tám ngàn hộ dân chúng khác đi ra Nam đảo và Bắc đảo, lần này Chu Tề mang đến bảy mươi chiếc thuyền lớn, còn có 800 tên lính và mấy chục tên tùy tùng, hỗ trợ y di chuyển dân chúng đến Nam Đảo.
Buổi sáng Phạm Ninh tới Dương Châu, quan phủ và tướng lĩnh chủ yếu đóng quân Dương Châu đều chạy đến bến tàu chào mừng Phạm Ninh đến.
Tri huyện Dương Châu chính là tộc thúc Phạm Thuần Nhân của Phạm Ninh, con thứ của Phạm Trọng Yêm, rất được thiên tử Triệu Húc coi trọng, năm ngoái được thăng làm Triều tán Đại phu tòng ngũ phẩm, phong Quang Lộc Thiếu tự khanh, tri sự Dương Châu.
Dương Châu bây giờ là trọng địa trung chuyển nhân khẩu và vật tư hải ngoại Đại Tống, mặc dù còn chưa lên cấp làm phủ nhưng chủ quan đều phải do quan lớn ngũ phẩm trở lên giữ chức.
Chủ tướng đóng quân Dương Châu là Thống Chế thủy quân Trương Giản dẫn tám ngàn quân đội, tổng số trăm chiến thuyền đóng giữ hạ du trong Trường Giang.
Tuy nhiên Trương Giản vừa lúc không ở Dương Châu, tới vùng Võ Xương Trường Giang tuần tra, do phó tướng Lý Ứng tiếp đón Phạm Ninh.
Phạm Ninh thấy Lý Ứng lắp bắp giải thích chủ tướng đi tuần tra theo thông lệ liền khẽ cười nói:
- Lý tướng quân không cần quá lo lắng, lần này ta đến không phải là tuần tra quân đội, lần này với thân phận của tướng quốc thăm hỏi dân di cư, ngươi liền làm một chút rồi cùng đi là được.
Lý Ứng thở phào nhẹ nhõm, liền đích thân đi trước một bước đi tới doanh trại bảo vệ trật tự.
Phạm Ninh cười nói với Phạm Thuần Nhân:
- Ta cũng quên mất thúc đang là chủ quản Dương Châu, sớm biết thế, ta đưa hết con cái đến rồi.
Phạm Thuần Nhân khẽ mỉn cười nói:
- Vậy cũng đừng trách ta không nhắc nhở cháu trước, ta căn bản không biết cháu muốn tới, điệp văn của triều đình hôm qua mới đưa tới, ước đoán ngươi đã ở nửa đường rồi.
- Vậy lần sau đi! Lần sau ta sẽ dẫn cả gia đình đến đón cháu.
- Ha ha! Nhất định nhiệt liệt hoan nghênh.
Hai người bông đùa vài câu, Phạm Thuần Nhân hỏi:
- Vào thành nghỉ ngơi một lát, hay là đi thẳng vào doanh trại dân di cư.
- Hiện tại vẫn còn sớm, đi thẳng tới doanh trại đi!
Hai người lên xe ngựa, dưới sự bảo vệ của mười mấy tên thị vệ cưỡi ngựa đi về hướng đại doanh di dân ở phía đông thành.
Trong xe ngựa, Phạm Thuần Nhân cười nói:
- Theo như vai vế ta gọi cháu có phần không thích hợp, nên gọi cháu là Sở Vương điện hạ, đoán chừng cháu cũng không vui vẻ, vậy hay là xưng hô chức quan dường như ổn thỏa hơn.
Phạm Ninh cười tủm tỉm nói:
- Người ta gọi ta tiểu Phạm tướng công, xưng hô thế này thích hợp nhất.
Trong lịch sử, Phạm Thuần Nhân đúng là tướng quốc của Tống Triết Tông, được xưng là tướng công áo vải, cũng có người gọi ông ta là tiểu Phạm tướng công.
Phạm Thuần Nhân gật gật đầu lại hỏi:
- Tiểu Phạm tướng công phải chăng hiểu rõ Trình gia Dương Châu?
"Trình gia Dương Châu" khiến trong lòng Phạm Ninh khẽ động, nghĩ tới Trình Trạch mập mạp lúc đó và Trình Viên Viên suýt nữa lấy Tô Lượng, chuyện này thế mà đã trôi qua hai mươi năm trước rồi.
Ông ta thản nhiên hỏi:
- Tại sao thúc lại đột nhiên hỏi chuyện này?
- Là có chuyện như vậy?
Phạm Thuần Nhân giải thích:
- Bến tàu số ba của quan phủ Dương Châu chuẩn bị bán ra, người cạnh tranh rất đông đảo, hai ngày trước Trình gia tìm được ta, gã nói gã là bạn tốt của cháu, hy vọng ta có thể chiếu cố một chút, ưu tiên Trình gia, ta còn có chút hồ đồ, cháu và Trình gia từ lúc nào mà có giao tình như thế?
- Gã hiện tại trông thế nào?
- Gã rất mập mạp, ít nhất cũng phải hai trăm cân, nổi tiếng keo kiệt ở Dương Châu, vắt chày ra nước, biệt danh Trình Thiết Trư.
Nói đến đây, Phạm Thuần Nhân kinh ngạc nói:
- Hay là cháu và y thực có giao tình?
- Giao tình chưa nói tới, từng giao đấu một thời gian thôi, năm ấy ta cùng Tô Lượng, Lý Đại Thọ cùng nhau vào kinh đi thi, ở Dương Châu biết gã, gã cũng phải vào kinh đi thi, sau đó chúng ta ở cùng một chỗ, sau này xem thường cách làm người của gã, sau khi thi xong khoa cử, liền chia tất cả đồ vật rồi, chỉ có điều Tô Lượng và muội muội của gã có duyên không phận, thiếu chút nữa cưới muội muội của gã.
Phạm Thuần Nhân cười gật đầu:
- Gã nói không sai, gã thật không có khoa trương, gã còn nói việc nuối tiếc nhất là đã không thúc đẩy hôn sự của Tô Lượng và muội muội của gã, muội muội của gã quả thật gả vào nhà cũng không tệ, cũng là con nhà quyền quý Dương Châu, xem như cũng môn đăng hộ đối!
Phạm Ninh suy nghĩ một chút nói:
- Như vậy đi! Xem như một chút tình nghĩa của năm đó, có thể đem bến tàu số 5 của Chu Hiếu Lâm bán lại cho gã, còn về phần bến tàu của quan phủ cũng đừng nói đến nhân tình.
- Vậy tiểu Phạm tướng công muốn gặp gã không?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Gặp mặt thì không cần, chuyện đã qua cháu không muốn nhắc lại!
Phạm Thuần Nhân gật đầu không nói nữa, tăng nhanh tốc độ xe ngựa về doanh trại dân di cư cách vài dặm.
Doanh trại của dân di cư ngay tại phía đông thành Dương Châu, nơi này đã tạo thành một khu doanh trại cố định, chiếm diện tích hơn vạn mẫu, nhiều nhất có thể chứa hai trăm ngàn người, chuyên cấp cho dân di cư sang, tưởng như là một huyện thành nhỏ, mọi loại thiết bị đều khá đầy đủ.
Những dân chúng này đã sinh sống ở chỗ này hơn một tháng, kiên trì cùng đợi bắt đầu một cuộc sống mới.
Xe ngựa dừng ở cổng đại doanh, Phạm Ninh đi xuống xe ngựa đánh giá đại doanh một chút, nơi này ban đầu vốn phải là quân doanh, đại doanh không có tường doanh, chỉ đào một sông hộ doanh rộng chừng ba trượng, bao quanh đại doanh, nối liền với kênh đào, có lẽ năm tháng lâu dài hai bên bờ sông hộ doanh đủ loại cây liễu mọc lên, tùng nhóm phụ nữ đang ngồi ở bờ sông giặt quần áo, mặc dù là cuối thu, nhưng vẫn có không ít trẻ con đang bơi lội dưới sông.