Phạm Ninh dùng hình ảnh đại chúng so sánh rất dễ hiểu, Triệu Húc đặt bút xuống, gật đầu cười nói:
- Cái cách cấp bậc quan lại chậm nhất là mấy tháng nữa phải công khai.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Phạm Ninh đã từ biệt vợ đi thuyền tới Dương Châu giải quyết công việc, hắn ngồi trên thuyền hơi nước ba ngàn thạch, trên thuyền còn có em rể Chu Tề, chuyện của triều đình đã giải quyết xong, hắn định đi về Bắc Đảo.
Con thuyển chạy nhanh ra khỏi Biện Lương, dọc theo hướng nam sông Biện, đột nhiên trên mặt sông có âm thanh của một thuyền hơi nước, lúc này, đối diện một con thuyền hơi nước đang đi về phía họ, phía sau kéo theo nhiều xà lan chứa đầy hàng hóa.
Thuyền bè trên sông Biện tuy không ít, nhưng loại chạy bằng hơi nước không nhiều, giống thuyền của Phạm Ninh chở khách, chỉ có quan mới dùng, hoặc là người có tiền, ngoài ra còn một loại chính là giống thuyền phía trước, dùng để kéo theo xà lan, tuy rằng tiền và nguyên liệu cũng không tiết kiệm bao nhiêu nhưng tốc độ lại nhanh, đối với thương gia rất có lợi.
- Đại ca, ở Bắc Đảo chủ yếu là thuyền hơi nước, nhưng lại không nhìn thấy người ta dùng mấy, Đại Tống lại khác, khi ta tới vốn chưa có một chiếc thuyền hơi nước nào.
Phạm Ninh đứng trên boong thuyền nhìn theo đoàn thuyền chạy qua phía trước, cười cười nói:
- Đương nhiên là có nguyên nhân, công xưởng Đại Tống có thể tạo ra máy hơi nước có bốn chỗ, một chỗ bị dọn tới Bắc Đảo rồi, ba chỗ còn lại đều là của nhà nước, dùng để phục vụ nhu cầu của quân đội, dân chúng đặt làm cũng không nhận, giống như chiếc đối diện vừa rồi là máy hơi nước kiểu cũ, còn là của công trường lúc đầu chúng ta chế tạo đấy, xem thể tích máy sẽ biết.
Chu Tề gãi đầu cười nói:
- Ta tưởng rằng than cốc rất đắt, tiếc không dám dùng máy hơi nước.
Phạm Ninh cười ha hả nói:
- Với than cốc, chỉ có vận chuyển đường dài mới xa xỉ, vận chuyển nội địa trực tiếp sử dụng than đá, ven bờ có thể được bổ sung bất cứ lúc nào. Giống như chiếc thuyền lớn vừa rồi, đệ có chú ý đến khói mà nó thải ra không? Không sử dụng than đá, trực tiếp sử dụng củi.
- Lần này tới Đại Tống, ta cơ bản đã không còn lòng trung thành, cảm thấy nơi này đã không còn là nhà của ta, hiện tại nỗi nhớ nhà như dao cắt, chỉ muốn chạy nhanh trở lại Bắc Đảo.
Phạm Ninh gật đầu, hắn có thể hiểu tâm trạng của Chu Tề, vợ đang mang bầu, chắc chắn y đã nóng vội muốn trở về lắm rồi.
- Lần này chuyện triểu đình đều xử lí xong rồi chứ?
Phạm Ninh cười hỏi.
- Rất thuận lợi, Quân Khí Giám đã nhận năm trăm ngàn cân thép tinh, lại phê cho chúng ta 160 ngàn cân sắt thô làm tiền hàng, lần này ta đi Dương Châu có thể trực tiếp nhận hàng ở kho.
- Ngoài mua sắt, còn làm cái gì nữa?
Chu Tề cười nói:
- Còn chiêu mộ một đám nghệ nhân, hơn trăm người, múa rối, diễn kịch, hát, làm phim, nhảy múa, tạp kỹ, kể chuyện, … Bắc Đảo thiếu những cái đó, bình thường ở Bắc Đảo các huyện tổ chức đá cầu, bắn cung, cưỡi ngựa thi đấu, nhưng vẫn thiếu trò tiêu khiển, lần này chiêu mộ được nhóm nghệ nhân này, hẳn là rất được hoan nghênh.
Phạm Ninh vui vẻ nói:
- Cái này mới đúng lý, như múa rối, nhào lộn, diễn kịch, trẻ con đều rất thích, cố gắng tập diễn một số câu chuyện đặc sắc thú vị, định kì biểu diễn, nghệ nhân có thu nhập tốt, trẻ con cũng có cuộc sống thêm vui vẻ, cửa hàng sách ở Dương Châu tương đối nhiều, đệ quay về mua nhiều một ít sách cổ tích thần tiên, tiêu khiển rất quan trọng, có nó mới gọi là an cư lạc nghiệp.
- Ta nhớ kỹ rồi, lần này trở về, chuẩn bị ra một tờ báo giấy, dì lớn cho chúng ta một máy in tô- pi và hai gã đánh chữ lành nghề.
- Muốn làm báo giấy, thế ở đó có giấy sao?
Phạm Ninh cười hỏi.
- Có! Có một xưởng giấy tư nhân nhỏ ở huyện Việt Thành. Chất lượng giấy được sản xuất rất cao, mặc dù xưởng không lớn, nhưng đủ để bọn đệ sử dụng.
Lúc này, Phạm Ninh chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng hỏi:
- Ta đi một năm, nông nghiệp Bắc Đảo về sau tình hình như thế nào? Tại sao các đệ không nói cho ta biết.
Chu Tề hung hăng vỗ trán, mắng:
- Ta thật sự nên đi chết rồi, tam thúc giao cho ta chuyện quan trọng mà ta lại quên mất, bốn loại đều trồng ra được, hoa hướng dương, hoa lạc, lá cây thuốc lá và khoai tây, đến Dương Châu ta vẫn mang theo, kết quả lúc vào kinh thì lại quên không mang theo.
- Việc này không quan trọng, đừng tự trách mình, ta muốn biết, tình hình trồng trọt thế nào?
Chu Tề suy nghĩ một chút nói:
- Tam thúc rất cẩn thận, mỗi dạng chỉ trồng hai mẫu ruộng, đậu phộng và thuốc lá ta không rõ lắm, nhưng hoa hướng dương rất được, rất nhiều người đều đã thấy, sản lượng khoai tây rất lớn, sản lượng mỗi mẫu bốn ngàn cân, lúc ấy tất cả mọi người đều ngây dại, trong đất tựa như chậu châu báu, như thế nào cũng đào không hết, nghe nói sản lượng của đậu phộng cũng rất cao, năm nay cũng trồng một nghìn mẫu rồi, về sau có thể dùng để ép dầu.
Phạm Ninh cũng rất mong đợi, hắn lại cười hỏi:
- Hiện tại ép dầu vẫn dùng chùy gỗ đập vỡ ra sao?
Chu Tề cũng lắc đầu:
- Trực tiếp dùng máy hơi nước ép khô dầu, hiện tại máy hơi nước đã dùng rất rộng rãi rồi, giã gạo, đập hạt, ủ rượu, bơm nước, đóng gạch, hơn nữa năm nay đã làm ra loại máy hơi nước cỡ nhỏ, chỉ bằng một cái bàn, ứng dụng vô cùng rộng rãi, hiện tại đang nghiên cứu làm thế nào để sử dụng máy hơi nước ở trên đồng ruộng.
- Nghĩ đến biện pháp gì rồi?
- Năm trước có người đề xuất cố định máy hơi nước này ở đầu điền dùng dây sắt thắt ở trên, máy hơi nước sẽ quay, dây thừng sẽ kéo lê về trước, nhưng tất cả mọi người không đồng ý, như vậy quá phiền phức, còn không bằng dùng trâu, năm nay làm ra máy hơi nước loại nhỏ rồi, chuyên gia tiếp thu ý kiến của quần chúng, có người liền đưa ra ý kiến đóng thuyền có khả năng di chuyển trong đất, trước và sau lắp bốn cái bánh xe, chẳng phải là có khả năng di chuyển trong đất sao? Có thể xới đất, có thể cài đặt gieo hạt giống, lưỡi đao sắc bén, thậm chí có thể cắt lúa.
Phạm Ninh âm thầm khen ngợi trí tuệ của nhân dân đúng là vô tận, lại nghĩ ra cả hình thái ban đầu của máy kéo, hắn lại cười hỏi:
- Vậy khi nào thực hiện được?
Chu Tề lắc lắc đầu nói:
- Một nhóm học trò học máy hơi nước của trường học đang phụ trách tạo ra loại máy móc có thể di chuyển này, trước mắt còn tùy thuộc vào kết quả.
Phạm Ninh cười nói:
- Lần này lúc đệ trở về, mua cao su ở Bảo Châu nhiều một chút, dùng cao su làm thành dây thắt, vô cùng thích hợp với trục kéo chuyển động, nói ý tưởng này cho đám học trò, có lẽ sẽ cho bọn chúng gợi ý.
Chu Tề nghiêm túc gật đầu:
- Ta nhớ kỹ rồi!
Tốc độ của thuyền hơi nước so với tàu chở khách truyền thống nhanh hơn không ít, nó ngày đêm di chuyển trên đường thủy, ba ngày sau, con thuyền đã tới Dương Châu.
Lần này Chu Tề cùng đến Đại Tống có hai nhiệm vụ chủ yếu, một là cùng với triều đình đạt được thỏa thuận hoán đổi thép tinh kim loại thông thường, thứ hai đó chính là phải nhận dân di cư tới Bắc đảo, nơi này bao gồm hơn bốn trăm hộ dân chúng Tống triều muốn đi Bắc đảo cùng với năm nghìn dân Hán của Liêu quốc đi Bắc đảo, ngoài ra còn có ba nghìn hộ di dân đi Nam đảo cùng lên thuyền của bọn họ rời bến.