Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 1095 - Chương 1092

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 1092
 

Tô Thức nói xong lời này, lại tiếp tục uống trà, Phạm Ninh thấy cảm xúc Tô Thức hơi trầm xuống, liền cười nói:

- Ta vẫn cho rằng, đi địa phương nhậm chức là một loại của cải tích lũy, chỉ khi huynh tiếp xúc với dân chúng tầng dưới chót nhất, mới biết được những suy nghĩ lo lắng của họ, mới biết được phải thống trị thiên hạ như thế nào, Tử Chiêm huynh có tán thành lời nói của ta không?

Tô Thức thở dài nói:

- Ta thực sự không nói đi địa phương nhậm chức không tốt, nói thật, làm quan tại địa phương, thay dân chúng phân ưu giải nạn, ta cảm giác rất thỏa mãn, nhưng có sự tình làm người ta cảm thấy bất bình sâu sắc.

- Tỉ như sự tình gì, Tử Chiêm có thể nói không?

Tô Thức do dự một chút, không biết nên nói hay không, Tô Triệt bên cạnh nói:

- Để ta thay huynh trưởng nói vậy! Lúc trước quan viên phản đối Thanh Miêu Pháp nhiều như cá diếc sang sông, quan lớn lại càng đếm không hết, nhưng không có nghe nói vì phản đối biến pháp mà bị giáng chức, duy chỉ có huynh trưởng ta là ngoại lệ, nghe nói Vương An Thạch còn tố cáo huynh trưởng ta trước mặt thiên tử, ta không hiểu tại sao hắn ta luôn coi huynh đệ chúng ta là cái đinh trong mắt, hận không thể nhổ đi cho thống khoái.

Phạm Ninh nhấp một ngụm trà nóng khẽ mỉm cười nói:

- Nguyên nhân đó là do huynh đệ các huynh danh tiếng quá lớn đi! Đặc biệt là thơ từ của Tử Chiêm huynh, rất được các văn nhân sĩ tử yêu thích, các huynh phản đối biến pháp ảnh hưởng rất lớn, Vương An Thạch đối phó các huynh, rõ ràng do gã rất kiêng kị, nói cách khác, gã rất kiêng kị người phía sau lưng các huynh.

Tô thị huynh đệ nhìn nhau, Tô Thức không kìm nổi hỏi:

- Người sau lưng ta, lời này là có ý gì?

Phạm Ninh âm thầm lắc đầu, trong chính trị huynh đệ Tô thị vẫn rất non nớt, hắn chậm rãi nói:

- Đầu năm Hi Ninh, các huynh trở về giữ đạo hiếu với phụ thân, có phải lúc ấy Tư Mã Quang mời huynh đệ các huynh dự gia yến hay không, ngày hôm sau còn đăng bài văn lên "Khoái Báo", khen ngợi huynh đệ các huynh hiếu đạo, có chuyện này chứ!

Tô Triệt gật gật đầu:

- Thật sự có việc này!

Phạm Ninh uống ngụm trà, lại chậm rãi nói:

- Chuyện này có lẽ chính các huynh cũng không ý thức được sự ảnh hưởng của nó, nhưng Vương An Thạch nhìn thấy bài báo này, các huynh cảm thấy gã sẽ nghĩ như thế nào?

Tô thị huynh đệ ngơ ngác nhìn nhau, Tô Thức vẻ mặt cả kinh nói:

- Gã đã cho rằng chúng ta là người của Tư Mã Quang?

- Không riêng gã nghĩ như vậy, gần như tất cả mọi người khi đọc báo đều sẽ nghĩ như vậy.

Lúc này Tô Thức mới bừng tỉnh ngộ, sự hoang mang quanh quẩn trong lòng mấy năm qua tại thời khắc này mới được giải đáp, Tô Thức có chút hồn bay phách lạc, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm chén trà.

Tô Triệt hỏi:

- Ta vẫn thấy khó hiểu, tại sao chỉ là một bài báo lại có thể sinh ra sự liên tưởng lớn đến như vậy?

- Câu này hỏi rất hay, chỉ là một bài báo mà thôi, sao có thể chứng minh các huynh là người của Tư Mã Quang?

Phạm Ninh như cười như không nói:

- Cha mẹ qua đời, có đại tang hồi hương là việc mà mỗi quan viên đều phải làm, là chế độ triều đình, chưa bao giờ có quan viên hồi hương chịu tang lại được công khai tán dương là hiếu đạo, hơn nữa hôm trước mời các huynh ăn cơm, ngày hôm sau đã đăng báo khen ngợi, người sáng suốt đều biết rằng, bài báo này đã được chuẩn bị xong từ sớm, nếu không "Khoái Báo" căn bản không kịp sắp bản in, sự việc xảy ra trái với lẽ thường tất có điều quỷ dị, các huynh cảm thấy sao?

Tô Thức thở dài:

- Nếu không phải Tiểu Phạm tướng công nhắc nhở, đến nay ta vẫn ngây thơ không biết gì cả.

Tô Triệt trầm mặc chốc lát nói:

- Chẳng trách mấy năm nay ân sư đối với chúng ta không nóng không lạnh, thì ra là vì lý do này, buổi chiều ta muốn đi giải thích việc này với ân sư, tuy rằng chúng ta phản đối biến pháp, nhưng cũng không bị người giật dây, càng không phải là cái gì phe phái đấu tranh, chúng ta cùng Tư Mã Quang không có quan hệ gì.

- Lần này các huynh hồi kinh, chính là tới gặp nhạc phụ ta à!

Tô Thức gật gật đầu, thẳng thắn nói với Phạm Ninh:

- Tử Do năm trước cũng bị biếm truất ra khỏi kinh, đảm nhiệm thôi quan phủ Hà Nam, tháng trước chuyển công tác làm giáo thụ Trần Châu, chuyện này không khỏi hơi khinh người quá đáng, lần này vào kinh chính là muốn tìm ân sư khiếu nại việc này.

Phạm Ninh biết rằng việc Tô Triệt bị giáng chức và Lã Huệ Khanh bị giáng chức tới đại lục phía nam có quan hệ với nhau, năm trước Lã Huệ Khanh bị giáng chức đảm nhận tri phủ phủ Tân Tề tại đại lục phía nam, Vương An Thạch bị nếm nỗi đau mất đi trợ tá đắc lực, liền tìm lý do biếm truất Tô Triệt xuống làm thôi quan phủ Hà Nam, việc này Âu Dương Tu từng nói với Phạm Ninh, chỉ có điều lúc đó Phạm Ninh đang bận việc chiến tranh với nước Liêu, không thể quan tâm đến chuyện của Tô Triệt được.

Lại nói tiếp, Tô Triệt hẳn là người của Phạm Ninh, lúc trước Phạm Ninh đề cử y vào Đông cung, hiện tại không ngờ Tô Triệt đảm nhiệm giáo thụ Trần Châu tòng bát phẩm, thực khiến Phạm Ninh cảm thấy khiếp sợ sâu sắc.

Phạm Ninh trầm ngâm một chút, nói với Tô Triệt:

- Tri phủ Ứng Châu trước mắt vẫn là Dương Anh kiêm nhiệm, y thật sự bận đến không chịu được, từng nói với ta mấy lần, Tử Do chịu vất vả một chút, đi gánh vác trọng trách này đi!

Trước mắt Bình Châu, Ứng Châu, Sóc Châu, Phong Châu, Đông Thắng Châu cùng với cố địa vốn thuộc Tây Hạ đều thuộc quân đội quản, vẫn chưa chuyển giao cho triều đình, Phạm Ninh là Trấn Bắc đại nguyên soái, có quyền trực tiếp bổ nhiệm.

Nhưng qua bên kia làm quan cũng không phải là chuyện tốt, đất cũ Tây Hạ bởi vì nguyên nhân dịch bệnh phải phong tỏa ba năm, Phong Châu chính là địa khu Hà Sáo, trước mắt là quân thành, không có dân chúng, cũng không có quan địa phương.

Mà Bình Châu, Ứng Châu và Sóc Châu bởi vì là tiền tuyến, tương đối nguy hiểm, bình thường quan viên cũng không nguyện đi, nếu không cánh cửa quý phủ Phạm Ninh sớm đã bị đạp gãy rồi.

Tô Triệt cũng là một người có khát vọng, y không muốn ở Trần Châu sống uổng phí thời gian, y lập tức mừng rỡ, vội vàng thi lễ nói:

- Cảm tạ Phạm tướng công an bài, ta nguyện ý đi Ứng Châu.

Tô Thức lại có chút lo lắng, y do dự hỏi:

- Ứng Châu sẽ nổ ra chiến tranh với Liêu quân phải không?

Phạm Ninh khẽ cười nói:

- Yên tâm đi! Ở Ứng Châu quân Tống có tám vạn đại quân, Dương lão tướng quân tự mình trấn thủ Ứng Châu, Liêu quốc đã có dấu hiệu từ bỏ phủ Đại Đồng rồi, ngược lại, thật ra Bình Châu tương đối nguy hiểm, hơn nữa lại là ranh giới Liêu Tây vẽ cho Bình Châu, bên đó mới là nơi bị Liêu quốc nhìn như hổ rình mồi.

Phạm Ninh lại nói với Tô Thức:

- Buổi chiều nay các huynh vẫn nên đến thăm hỏi nhạc phụ ta, ông ấy là ân sư các huynh, cũng vẫn nhớ các huynh, có khả năng ông ấy sẽ lui về, trước khi lui về có thể sẽ lại giúp Tử Chiêm một phen!

***

Cáo biệt với huynh đệ Tô thị, Phạm Ninh cũng trở về phủ mình, đêm qua hắn mới đến kinh thành, hôm nay nghỉ ngơi một ngày, ngày mai vào triều.

Bình Luận (0)
Comment