Phạm Ninh trở lại phủ, ngồi ở thư phòng mình, hắn còn đang suy nghĩ việc của Tô thị huynh đệ, tuy rằng Phạm Ninh trợ giúp Tô Triệt, nhưng hắn cũng không muốn can thiệp nhiều vào quỹ đạo nhân sinh của Tô Thức, rất nhiều thi từ vang danh của Tô Thức đều là khi y thất thế viết ra, nếu con đường làm quan của y thuận lợi, chỉ sợ y sẽ say mê quyền lực, mà không có lòng dạ nào gửi gắm tình cảm cho sơn thủy nữa.
Tỉ như Tô Thức mới nhậm chức, đảm nhiệm tri huyện Mật Châu, nếu lúc này mình điều y vào triều đình, như vậy bài từ "Giang Thành tử Mật Châu xuất liệp" chỉ sợ cũng sẽ không có rồi.
Thi từ được lưu danh bách thế đều được ngưng luyện trong đau khổ, con đường làm quan cả đời Tô Thức không như ý, y mới có thể lưu lại nhiều tác phẩm vĩ đại như vậy.
Lúc này cửa mở ra, thê tử Âu Dương Thiến bưng một bình trà tiến vào, Âu Dương Thiến gả cho Phạm Ninh cũng đã mười mấy năm rồi, nàng vốn lớn hơn Phạm Ninh ba tuổi, tuy nhiên được chăm sóc tốt lắm, thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, chỉ có điều thân hình nàng hơi đẫy đà, càng có một phong vị đằm thắm.
- Trà này vừa mới sắc xong, phu quân nhân lúc còn nóng uống đi, đừng để nó nguội.
Âu Dương Thiến rót cho trượng phu một chén trà, Phạm Ninh nâng trà lên cười nói:
- Vừa rồi ở trà lâu Thanh Phong gặp được Tô thị huynh đệ, buổi chiều bọn họ muốn đi thăm hỏi phụ thân nàng.
Âu Dương Thiến ngồi ở bên trượng phu dịu dàng nói:
- Mấy ngày hôm trước thiếp đi thăm nhà mẹ đẻ, cha nhắc đến huynh đệ Tô thị với thiếp, nói hai huynh đệ đều cùng một tính tình, tính cách quá cương trực, nên mới nhiều lần bị chèn ép, phu quân, có thể giúp bọn họ thì tận lực giúp một chút đi! Hơn nữa Tô Triệt là người chính trực, lại rất có tài năng, có điều việc gì nhìn không ưa đều sẽ nói ra, cho nên đắc tội rất nhiều người.
- Cha nàng sức khỏe thế nào rồi? Ông ấy thật sự muốn từ quan lui về sao?
Âu Dương Thiến gật đầu nói:
- Phụ thân đã sáu mươi lăm tuổi, sức khỏe vốn không tốt, hiện tại việc trên triều bận rộn, ông ấy thật sự có phần không chịu nổi, thiếp cũng khuyên ông từ quan lui về nghỉ ngơi thật tốt vài năm.
Phạm Ninh trầm ngâm một chút nói:
- Cha nàng trước đây từng nói với ta, ông muốn từ quan, cha vợ con rể hai người cùng làm tướng quốc sẽ làm người khác dị nghị, sau này khi ông tâu với Thái hậu việc từ quan, Thái hậu lại không phê chuẩn, cho nên hiện nay ông ấy lấy lý do sức khỏe để từ quan, Thái hậu cũng không có lý do để ngăn cản ông nữa.
Âu Dương Thiến thế mới biết nguyên nhân phụ thân muốn lui về, hóa ra là vì trượng phu, nàng suy nghĩ một chút nói:
- Cha lui về cũng tốt, có nhiều thời gian để làm chuyện mình thích.
- Ta cũng nghĩ như vậy, cho nên cũng không khuyên ông, dù sao thị lực của ông cũng kém rồi, đeo mắt kính đi đường vẫn cần người đỡ, dứt khoát ở nhà dưỡng lão đi, có chúng ta ở đây, cuộc sống cũng sẽ không có vấn đề gì.
- Đúng rồi, qua mấy ngày nữa Tiểu Liên phải xuất giá, có đưa thiệp mời cho thiếp, thiếp không muốn đi, làm sao bây giờ?
Âu Dương Liên là muội muội cùng cha khác mẹ với Âu Dương Thiến, cũng là người muội muội nhỏ nhất, nhưng nàng không phải lần đầu tiên xuất giá, mà là xuất giá lần thứ hai, Âu Dương Thiến không thích mối hôn sự này, mấu chốt là muội muội do ngại chồng trước nhà nghèo mà ly hôn, khiến Âu Dương Thiến bất mãn hết sức.
- Không muốn đi thì không đi, ta phỏng chừng nàng ta cũng không hy vọng nàng tới, đưa nàng thiệp mời chỉ là muốn cho đủ lễ nghi thôi.
- Vậy cho nàng ta một phần lễ, cho nàng ta một trăm lượng bạc.
Phạm Ninh lắc đầu cười nói:
- A Thiến, ta biết nàng không thích nàng ta, nhưng nàng phải nể mặt phụ thân, nàng ta dù sao cũng là con gái của phụ thân nàng, cứ dựa theo hạ lễ khi nàng ta lần đầu tiên lập gia đình mà tặng đi! Cho nàng ta một ngàn lượng bạc, bảo quản gia đưa đi, nàng cũng không cần phải tự mình đi.
Sáng sớm hôm sau, Tô Triệt tới Xu Mật Viện. Hôm qua Phạm Ninh đã bảo y sáng sớm nay tới Xu Mật Viện báo danh.
Trước cửa Xu Mật Viện có hai gã quan viên đứng đó, một người thấy Tô Triệt tiến về phía này, vội vã chào đón hỏi:
- Các hạ là Tô giáo thụ?
Bây giờ Tô Triệt vẫn là giáo thụ Trần Châu, dĩ nhiên phải gọi là Tô giáo thụ.
Tô Triệt khẽ gật đầu:
- Chính là ta!
- Phạm tướng công tới Trung Thư Tỉnh rồi, bảo ta ở đây chờ Tô giáo thụ, xin mời theo ta.
Tô Triệt đi theo quan viên này vào Xu Mật Viện, quan viên cười giới thiệu:
- Tại hạ là Trình Trấn, tư mã phòng bắc Xu Mật Viện, ta phụ trách thủ tục nhậm chức cho ngài.
- Vậy làm phiền Trình tư mã rồi!
Đi vào quan phòng, Trình Trấn mời Tô Triệt ngồi xuống, lại bảo trà đồng dâng trà, y lấy ra một chồng công văn cười nói:
- Tuy tri huyện Quản Châu do Phạm tướng công trực tiếp bổ nhiệm nhưng thủ tục tất yếu vẫn phải xử lý, dù sao cũng là chủ quan được quan phương bổ nhiệm.
Tô Triệt khom người nói:
- Ta có thể hiẻu được, ta sẽ phối hợp với Trình tư mã để hoàn thiện thủ tục.
Trình Trấn khẽ mỉm cười:
- Đầu tiên ta phải nói rõ, Tô tri sự là thuộc cấp của Chinh bắc Đại nguyên soái, hiện giờ Tư mã phủ Đại nguyên soái là Chương Kiệt vẫn đang ở Côn Châu, bảo ta thay mặt xử lý một số sự vụ thường ngày mà thôi, Tô tri huyện không có liên quan gì đến Xu Mật Viện.
- Ta hiểu!
Lúc này Tô Triệt mới biết, việc bổ nhiệm y làm tri sự Ứng Châu không liên quan gì đến Xu Mật Viện, mà là quyền quản hạt của Chinh bắc Đại nguyên soái, phủ Chinh bắc Đại nguyên soái trước mắt ở U Châu, một số ự vụ ở kinh thành sẽ do Xu Mật Viện làm thay.
Trình Trấn đưa mấy công văn tới cho Tô Triệt:
- Những giấy tờ này cần Tô tri sự điền vào, kí tên bên dưới, sau đó ta sẽ nói tiếp.
Lúc này Tô Triệt mới chú ý, trên cùng của công văn có ghi "Thư đăng ký thuyên chuyển bổ nhiệm chức quan thuộc phủ Chinh Bắc nguyên soái".
Y điền nhanh các nội dung đề bạt, đơn giản là họ tên, tuổi, quê quán, tình hình khoa cử, chức quan đương nhiệm, lý lịch cụ thể, … cuối cùng Tô Triệt kí tên đồng ý.
Trình Trận nhận lấy bản khai xem qua rồi ghi vào mục chức vụ bổ nhiệm, "Đảm nhiệm tri sự Ứng Châu".
Điền xong bảng, Trình Trấn cười nói:
- Trước khi con dấu có hiệu lực, ta phải nói rõ với ngài một số tình hình, nếu ngài cảm thấy nguy hiểm thì giấy tờ này có thể bỏ đi.
Tô Triệt khẽ gật đầu, y đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ.
Trình Trấn mới chậm rãi nói:
- Nửa tháng trước Ứng Châu vẫn thuộc Liêu quốc, hơn một tháng trước quân Tống thu phục U Châu, hai vạn Liêu quân vốn đóng quân ở Ứng Châu rút lui về phủ Đại Đồng ở phía bắc, bỏ lại Ứng Châu, trước mắt bị quân Tống chiếm lĩnh. Trước mắt Ứng Châu có ba huyện, một là huyện Kinh Thành là trị sở của châu, huyện nữa là Hà Âm, chính là huyện được đổi tên từ Hà Âm thời Bắc Ngụy, huyện thứ ba là Hồn Nguyên, trước mắt tổng nhân khẩu Ứng Châu là sáu mươi ba nghìn người, có ba dân tộc lớn là người Hán, Khiết Đan, người Khương, ngoài ra còn có Đảng Hạng, người Hề và người Bột Hải, kết cấu khá phức tạp, nhìn chung người Hán chiếm khoảng bốn phần mười, là dân tộc đông nhất Ứng Châu.