Trình Trấn thấy Tô Triệt nghe rất chăm chú, lại tiếp lời:
- Ứng Châu và phủ Đại ĐỒng đều được bao quanh trên cùng một bình nguyên, kỵ binh Liêu quân ở phủ Đại Đồng có thể càn quét xuôi nam bất cứ lúc nào, không có ưu thế địa hình phòng ngự, chỉ có thị trấn Kim Thành để phòng ngự, tuy nhiên trước mắt quân Tống đóng quân tám vạn đại quân ở Ứng Châu, do lão tướng quân Dương Văn Quảng đích thân thống lĩnh, còn Liêu quân ở phủ Đại Đồng chỉ có hai vạn người, nếu xảy ra chiến tranh, hẳn là Liêu quân sẽ ở thế phòng thủ. Tóm lại một câu, trước mắt Ứng Châu vẫn còn trong trạng thái chiến tranh nên mới chưa chuyển giao cho triều đình mà trực tiếp do phủ Đại nguyên soái bổ nhiệm quan viên.
Trình Trấn nói xong lại lấy một bản tuyên bố, cười nói:
- Nếu Tô tri sự không có thắc mắc gì hỏi ta, đồng ý đảm nhiệm tri châu Ứng Châu, vậy thì ký tên đồng ý ở đây, sau đó ta đóng dấu, đã đóng dấu coi như chính thức được bổ nhiệm. Đến chiều Tô tri sự tới Lại bộ làm thủ tục bãi miễn chức vụ, sau đó chúng ta hẹn thười gian xuất phát, ta sẽ phái người đưa Tô tri sự tới Ứng Châu nhậm chức.
- Ta có thể gặp Phạm tướng công một lần không?
- Đương nhiên phải gặp, đợi Tô tri sự làm xong thủ tục ở Lại bộ đã, bây giờ còn sớm, hay là cùng ngài đến Lại bộ, sáng nay ta sẽ làm xong thủ tục luôn.
Nói đoạn, Trình Trấn mời Tô Triệt ngồi chờ, y nhanh chóng đóng dấu lên.
***
Giữa trưa, Trình Trấn dẫn Tô Triệt tới quan phòng của Phạm Ninh, Phạm Ninh đi ra cười hỏi:
- Thủ tục xong hết chưa?
Trình Trấn khom người thi lễ:
- Khởi bẩm tướng công, đã xong hết rồi, phía Lại bộ cực kỳ thuận lợi.
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Vì sắp xếp quan viên mà phía Lại bộ sứt đầu mẻ chán, chúng ta đưa người đến cửa cho họ, họ đương nhiên cầu còn không được.
Nói xong, Phạm Ninh lại hỏi Tô Triệt:
- Tử Do đã ăn trưa chưa?
Tô Triệt lắc đầu, Phạm Ninh cười nói:
- Vậy cùng đi đi, tiện thể nhờ huynh chút chuyện liên quan đến Ứng Châu.
Phạm Ninh không mời Trình Trấn, Trình Trấn biết điều cáo lui, Phạm Ninh dẫn Tô Triệt tới Chu Lầu, Phạm Ninh không muốn vào nhã phòng, chưởng quỹ bèn tìm một vị trí đẹp gần cửa sổ cho hai người họ.
Tô Triệt hơi gò bó, dù sao hôm qua họ vẫn cười nói tự nhiên, nhưng hôm nay Phạm Ninh đã trở thành cấp trên của y, khiến hiện giờ y hơi không quen lắm.
Phạm Ninh nhìn ra sự gò bó của y, cười nói:
- Ngày hôm qua ta tới Đông cung, phát hiện Đông cung vẫn có không khí trầm lặng, khả năng chỉ có khoảng thời gian chúng ta ở Đông cung mới là thởi điểm Đông cung có sức sống nhất, mới đó chớp mắt cái mà đã bảy năm qua đi, thời gian trôi nhanh thật.
Lời nhắc nhở của Phạm Ninh khiến Tô Triệt chợt hồi tưởng, năm đó khi ở Đông cung, Phạm Ninh cũng là cấp trên của mình đó thôi!
Y lập tức trở nên bình tĩnh hơn, cười tự giễu:
- Ban đầu ở Đông cung, rất nhiều người hâm mộ, nói chúng ta được đi theo rồng, sau khi thiên tử đăng cơ, rất nhanh sẽ được thăng chức, cuối cùng ta bươn chải một hồi lại thành một giáo thụ ở Trần Châu…
Phạm Ninh xua tay:
- Huynh đừng nghĩ thế, mấy năm bị chèn ép này chính là tài sản của huynh đó, hẳn lòng huynh sẽ cảm kích thôi, hơn nữa quan chế triều đình đã thay đổi, tuy huynh đảm nhiệm giáo thụ Trần Châu nhưng kinh nghiệm của huynh vẫn có, huynh vẫn có thể được bổ nhiệm lên chính lục phẩm, nên hôm nay huynh đến Lại bộ làm thủ tục cũng không có gì kì lạ, một giáo thụ Trần Châu sao có thể lên làm tri sự? Đây là do kinh nghiệm lý lịch của huynh, xét theo quan giai, đảm nhiệm tri sự hoàn toàn không có vấn đề gì.
Tô Triệt lẳng lặng gật đầu, Phạm Ninh lại chậm rãi nói:
- Ta để huynh đi Ứng Châu cũng không phải nhất thời kích động, thật ra ta đã suy nghĩ đến huynh từ lâu, chỉ không hiểu rõ rốt cuộc nên cho huynh tới Bình Châu hay Ứng Châu? Hôm qua ta mới quyết dịnh điều huynh đi Ứng Châu.
Tô Triệt dè dặt hỏi:
- Tướng công có thể nói cho ty chức biết tại sao Bình Châu lại không hợp với ta không?
Phạm Ninh lắc đầu cười nói:
- Không phải Bình Châu không thích hợp với huynh, mà không thích hợp với tất cả quan văn, Bình Châu vẫn chưa ổn định, cũng không an toàn, nhất định phải đẩy mạnh quân quản, ta không muốn nghe thấy tin tri sự mới nhậm chức bị người ta dùng tên nỏ bắn chết trên đường cái, đương nhiên, đây chỉ là nói đùa, nhưng thật sự không thể ổn định tâm lý để điều hành, đây chính là lí do ta không nghĩ tới việc điều huynh tới Bình Châu.
Nói xong, Phạm Ninh nâng bầu rượu rót cho Tô Triệt một chén, hiển nhiên Tô Triệt không có tâm trạng uống rượu, thậm chí y không ý thức được mình đang được cấp trên rót rượu cho.
Y cúi đầu một lát, hỏi tiếp:
- Vậy ti chức nên làm thế nào?
- Ứng Châu giống những vùng đất Liêu khác, có nửa người Hán nửa người Khiết Đan, trước đó là Khiết Đan ở trên, người Hán ở dưới, bây giờ Đại Tống thu phục Ứng Châu, nên biến thành người Hán ở trên Khiết Đan ở dưới, đây cũng không phải điều mà triều đình hi vọng. Sau khi huynh nhậm chức, chỉ cần làm được hai việc, thứ nhất là người Hán và người Khiết Đan bỉnh đẳng chung sống hòa thuận, dân chúng Khiết Đan coi mình là người Tống, thứ hai là phát triển nông nghiệp và giáo dục, phải làm cho lương thực tự cấp, mặt khác hi vọng sĩ tử khoa cử tộc Khiết Đan đầu tiên sẽ đến từ Ứng Châu.
- Ti chức nhất định sẽ dốc sức!
Phạm Ninh vẫn khẽ lắc đầu:
- Không phải dốc sức, mà nhất định phải làm được. Đây là một cơ hội hiếm có của huynh, một khi huynh thống trị Ứng Châu gọn gàng ngăn nắp, trở thành điển hình cho khu đất Liêu, đó sẽ là nguồn vốn lớn nhất của huynh, thăng lên ngũ phẩm không thành vấn đề, về sau lợi ích huynh đạt được sẽ không nhỏ, thậm chí sẽ trở thành nền tảng hỗ trợ huynh.
Ti chức hiểu, nhất định làm được!
au bữa trưa đêm giao thừa, tất cả các nơi ở kinh thành đã trở nên uể oải. Quán trà cũng đã đóng cửa sớm, mọi người trên đường đều vội vã chạy về nhà vào buổi chiều, người đi trên đường sẽ đột ngột tăng lên, đây là lần cuối cùng về nhà của dân chúng, sau đó lại hoàn toàn yên tĩnh lại.
Trong phủ Phạm Ninh cũng rất náo nhiệt, sau bữa trưa, năm mươi đến sáu mươi người tập trung ở giữa trung đình viện, tuyết đã được dọn sạch và chất đống ở góc tường.
Mặc dù thời tiết rất lạnh, nhưng tất cả mọi người rất vui mừng, tôi tớ Tống triều đều là người tự do, không giống Đường triều có người thân dựa vào, tất cả mọi người là làm công ăn lương, ngoại trừ lương tháng, ngày lễ ngày tết còn có phúc lợi, chủ nhà sẽ cho một ít vải vóc linh tinh, nhưng ở lễ mừng năm mới chủ nhà đều cấp một số phần thưởng, xem như biết ơn đối với tất cả mọi người cả năm làm việc vất vả.
Đương nhiên, cái đó và lương tháng không giống nhau, số tiền mà mỗi chủ nhà đưa ra là khác nhau, quý phủ Phạm Ninh thưởng rất hậu hĩnh, đây cũng là lý do tôi tớ đều cam tâm tình nguyện đi theo hắn mười mấy năm.
Bình thường gia đình giàu có cho năm quan tiền đều xem như là đã cao rồi, nha đầu thấp nhất trong Phạm gia đã được mười lượng bạc, đại quản gia có thể nhận được hơn trăm lượng bạc.