- Mẫu chủ đến rồi!
Không biết ai hô một tiếng, mọi người nhao nhao đứng ở một bên.
Chỉ thấy vài tên hầu gái vây quanh Chu Bội từ cửa bên đi đến, hai trắc phi Âu Dương Thiến và Tào Tú cùng với tiểu thiếp A Nhã theo ở phía sau, con trai cả Phạm Cảnh cũng xuất hiện.
Chu Bội bước lên bậc thang mỉm cười với mọi người nói:
- Giao thừa mỗi năm một lần lại đến, vẫn giống trước đây, theo thường lệ ta sẽ nói vài lời, năm nay tất cả mọi người đã làm việc chăm chỉ, phu quân ta thường xuyên nói với ta rằng, trị gia như trị quốc, giữ được mọi người cũng không dễ dàng, nếu như không có người làm vườn, cỏ dại sẽ mọc hoang, hoa và cây cảnh sẽ mất trật tự, không có đầu bếp nấu ăn, mọi người sẽ không có bữa sáng nóng hổi, không có hầu gái giúp đỡ ta sẽ không thể chăm sóc bọn trẻ, không có phu xe, chúng ta cũng chỉ có thể đi ra đường chen chúc đi xe bò trên phố, nếu không có quản gia, không có phòng thu chi, không có tiểu nhị thì ngôi nhà này sẽ không hoạt động bình thường, các ngươi mỗi người đều rất quan trọng, một năm nay đúng là mọi người phải vất vả mới đổi lấy sự thịnh vượng hài hòa của Phạm Gia, vào dịp năm mới này, ta xin thay mặt phu quân và các tỷ muội cảm ơn mọi người đã nỗ lực đóng góp.
Nói xong, Chu Bội và đám người Âu Dương Thiến cùng nhau hướng về phía mọi người khom mình hành lễ, để bày tỏ sự biết ơn của họ. Tất cả mọi người đều quỳ xuống hành đại lễ.
- Cảm tạ các vị mẫu chủ đã chiếu cố cho chúng ta!
Chu Bội vung tay và mỉm cười nói:
- Mọi người miễn lễ, mời đứng lên đi!
Mọi người đều đứng dậy, Chu Bội vừa cười nói:
- Sau đây là khoảnh khắc mà mọi người mong chờ. Nói thật, ta cũng rất chờ mong, phu quân cũng sẽ cho chúng ta tiền và mọi người sẽ cùng nhau ăn mừng nữa.
Tất cả mọi người cười ồ, Chu Bội gật đầu với Âu Dương Thiến, Âu Dương Thiến lấy cái chìa khóa mở hòm, bên trong đều là bọc bạc gói kỹ, mỗi túi bạc được đặt trong một cái túi to, tên được viết trên túi theo thứ tự.
Âu Dương Thiến và Tào Tú cùng với Phạm Cảnh phụ trách lấy bạc, A Nhã thì phụ trách đọc tên, Chu Bội cầm túi bạc phát cho mọi người, năm nào cũng như thế này.
Đội phía dưới được sắp xếp vào sáng sớm, A Nhã nâng danh sách lên và đọc:
- Thứ nhất Lưu đại quản gia, thứ hai Ngô nội quản gia, thứ ba Tiểu Ngô quản gia.
Đây là ba quản gia trong phủ. Ngô nội quản gia chính là bà Ngô quản gia phụ trách trong khu vực nội viện, Tiểu Ngô quản gia là Tam quản gia, là con trai thứ ba của Ngô quản gia, vô cùng khôn khéo và có khả năng, y phụ trách đối ngoại, Lưu đại quản gia thì phụ trách tổng phối hợp.
Ba quản gia đều đi tới, Chu Bội trao túi vải trong tay, trước kia Lưu đại quản gia và Ngô nội quản gia đều là trăm lượng bạc, tiểu Ngô quản gia là năm mươi lượng bạc.
A Nhã hô tên một nhóm, tất cả mọi người tiến lên tiếp nhận cái túi, lén mở ra, một đám lộ vẻ vui mừng, hai người hầu nam trẻ tuổi thậm chí cao hứng vung một nắm tay, chạy như bay.
Năm nay chủ nhân là Phạm Ninh vẫn dẫn quân ra ngoài chinh chiến, trong phủ mọi người vất vả cực kỳ, cho nên năm nay phần thưởng tăng thêm hai phần mười, mọi người đương nhiên vui vẻ, thấp nhất cũng là mười hai lượng bạc, tích lũy bạc vài năm, tất cả mọi người có thể trở về nhà mua đất rồi.
Đương nhiên, năm nay phát tiền thưởng không chỉ có tôi tớ, còn có hai mươi nữ hộ vệ trong phủ, các nàng mỗi người võ nghệ đều cao cường, ban ngày ban đêm đều ẩn núp trong bóng tối, bảo vệ cho vợ con Phạm Ninh được an toàn.
Phạm Ninh vẫn là cái gai trong mắt của Tây Hạ và Liêu quốc, nhất định phải đề phòng thám tử Liêu quốc hoặc Tây Hạ ra tay với người nhà của Phạm Ninh, cho nên cách phủ Phạm Ninh không xa có một quân doanh nho nhỏ được tu sửa đổi mới hoàn toàn, đồn trú năm trăm binh lính.
Đây là sự bảo vệ của triều đình đối với gia đình của Phạm Ninh, nhưng vẫn còn chưa đủ, cho nên hai mươi nữ hộ vệ trẻ tuổi võ nghệ cao cường được mời đến để bảo vệ ngôi nhà. Lương tháng của các nàng là mỗi người hai mươi lương bạc, tiền thường theo tiêu chuẩn của quản gia.
Ngoài ra còn cung phụng cho Thanh Thủy Quán. Thanh Thủy Quán chính là nơi Kiếm Mai Tử tu hành, nằm trong một ngõ nhỏ đối diện phủ của Phạm Ninh, là một đạo quán chiếm ba mẫu đất, cung phụng Tam Thanh.
Kiếm Mai Tử và tám nữ đồ đệ ở trong này tu hành, xung quanh dân chúng có không ít người tin đạo đểu trở thành cư sĩ của Thanh Thủy Quán, mẫu thân Phạm Ninh là Trương Tam Nương chính là một nữ cư sĩ rất cung kính, mỗi ngày phần lớn thời gian đều ở trong đạo quán.
Thanh Thủy quán có hai nghìn mẫu đất bên ngoài kinh thành làm tài sản của quán, hai ngàn mẫu đất nông nghiệp là của hồi môn của Chu Bội, Chu Bội cảm kích Kiếm Mai Tử, bèn trao hai ngàn mẫu đất này cho Thanh Thủy Quán làm tài sản của đạo quán.
Hơn nữa hàng năm lễ mừng năm mới còn phải dâng một ngàn lượng bạc tiền nhang đèn.
Đương nhiên, sự khẳng khái của Chu Bội cũng không phải là không được đền đáp, khi Phạm Ninh ở kinh thành đều là do Kiếm Mai Tử bên cạnh bảo hộ, giữa trưa Phạm Ninh và đồng liêu đi ra ngoài ăn cơm, nàng cũng ngồi ở cách đó không xa.
Phát thưởng năm xong, mọi người trở về nhà trong, Tào Tú kéo cánh tay của Chu Bội cười hỏi:
- Phu quân sẽ cho chúng ta bao nhiêu tiền?
Chu Bội chọt vào trán nàng cười nói:
- Lời này hẳn là A Nhã hỏi mới đúng, muội nhiều của hồi môn như vậy, háo hức gì số tiền này?
- Sao lại không, đây là tiền ta hầu hạ phu quân, tiền là tiền của ta cả.
Không đợi nàng nói xong, Chu Bội nheo mắt huých nhẹ tay nàng, Tào Tú mới nhận thấy Phạm Cảnh đang đứng không xa phía sau mình, mặt nàng đỏ lên thè lưỡi nhỏ giọng:
- Chắc thằng bé không nghe thấy đâu nhỉ
- Nó hẳn là không nghe được, về sau muốn nói chuyện phải coi chừng, bọn nhỏ lớn cả rồi.
A Nhã bên cạnh cười hỏi:
- Phu nhân, kỳ thật ta cũng muốn biết năm nay lão gia sẽ cho ta số tiền là bao nhiêu.
Chu Bội xòe bàn tay ra dựng lên một chút:
- Của muội năm nay là số này, tuy nhiên muội đừng gửi về Nhật Bản, cha mẹ muội bây giờ là đại địa chủ, bọn họ rất có tiền, giữa lại cho mình và con trai đi!
A Nhã gật gật đầu:
- Ta đương nhiên là để lại cho Kỳ nhi.
Phạm Ninh cho thê nhi mình đều hậu hĩnh, mỗi năm đều có tiền mừng tuổi cho thê thiếp và con cái, đương nhiên, cho thê thiếp không gọi tiền mừng tuổi, mà gọi là tiền thể kỷ, nhưng thật ra là cho các nàng tiền tiêu vặt, ít nhất mấy ngàn lượng bạc, bình thường mỗi tháng còn có tiền tiêu vặt hàng tháng.
Hắn cũng lo lắng nếu chẳng may mình xảy ra chuyện gì, vợ con đến tuổi già vẫn không phải lo cơm áo.
Tới bốn hoặc năm giờ, trên đường đi đã xuất hiện một nhóm người. Họ đều là các tiểu nhị của các thương gia hoặc là tôi tớ của các gia đình giàu có, họ cũng được nghỉ và về nhà.
Quý phủ của Phạm Ninh cũng có hơn muồi tôi tớ người địa phương trở về nhà, còn lại thì được Lưu đại quản gia và bà Ngô quản gia dẫn tới ngoại trạch ở lại và ăn cơm tất niên, buổi trưa trong tửu lâu Thanh Phong đã đưa tới tám bàn rượu và thức ăn, Kiếm Mai Tử cũng dẫn tám đệ tử tới đây ngồi một bàn, hai mươi nữ hộ vệ thì theo chủ nhân tới Chu phủ.