Không có chủ nhân ở đây, mọi người sẽ càng thêm tận hứng, nhưng quy củ Phạm Gia khá nghiêm, có thể uống rượu, nhưng không cho phép say rượu, lại càng không cho phép mượn rượu gây chuyện, sẽ bị phủ đuổi việc.
Phạm Ninh dẫn theo người nhà cùng với năm sáu nha hoàn ngồi trên ba xe ngựa rộng thùng thình xuất phát, hai mươi nữ hộ vệ cưỡi ngựa đi theo, các nàng mặc trang phục võ sĩ, khoác áo khoác màu đỏ, bên hông đeo bảo kiếm, trên yên ngựa treo Hoạ Mi cung và bình tiễn, tư thế hiên ngang vô cùng.
Lúc này, khắp nơi đều vang lên âm thanh đốt pháo, từng nhóm một trẻ em chơi đùa ở đầu đường, đắp người tuyết, ném tuyết, không khí dần dần nhộn nhịp hẳn lên.
Trước cửa lớn Chu phủ cũng giăng đèn kết hoa, treo tám đèn lồng lớn, con gái của Chu Nguyên Phong Chu Khiết cùng với đứa con trai cả Chu Hiếu Lễ dẫn vợ con chờ ở cửa.
Chu Nguyên Phong cũng có bốn con trai, ngoại trừ cả nhà đứa con kinh thành, những người khác đều đi đảo Bắc, Chu Hiếu Lễ chủ yếu chưởng quản một số sản nghiệp trọng yếu của Chu gia, tỷ như Chu Lầu, hãng thuyền Chu thị, xưởng dệt và vài chục trang viên các loại, mà cửa hàng tiền Chu thị và toà soạn thì do nữ nhi Chu Khiết xử lý.
Phạm Ninh và người nhà xuống xe ngựa, Chu Hiếu Lễ dẫn hai đứa con trai tiến lên chào Phạm Ninh, vợ và con gái y thì cùng Chu Khiết tiếp đón người nhà Phạm Ninh.
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Hôm nay là người nhà cùng nhau mừng lễ năm mới, cũng đừng có suy xét chức quan triều đình linh tinh, mọi người cứ dựa theo bối phận trong gia tộc, vui vẻ đón giao thừa.
Tuy nói như vậy, Chu Hiếu Lễ cũng không dám ra vẻ kẻ cả ở trước mặt Phạm Ninh, vẫn cung kính mời Phạm Ninh vào phủ, hai đứa con trai y đã đến chào ba người con trai của Phạm Ninh.
Phạm Ninh kỳ thật có bốn con trai, con út Phạm Chu Tài một tuổi rưỡi, do mẫu thân Tào Tú bế, vú nuôi cũng đi theo.
Mẹ của Phạm Ninh Trương Tam Nương là bề trên Phạm Gia, được vây quanh như vì sao vây quanh mặt trăng mà bước vào Chu phủ.
Trong Chu phủ giăng đèn kết hoa, trong Đông viện chiếm diện tích rộng lớn đều bày đầy bàn lớn, trên đỉnh đầu treo đèn lồng, trong viện đèn chiếu sáng như ban ngày.
Trên đại sảnh xếp đặt một bàn tròn lớn đường kính chừng năm thước, mặc dù Chu phủ có hơn hai trăm người ngồi cùng một chỗ mừng lễ năm mới, nhưng chủ nhân lại không nhiều, chỉ có Chu Phạm hai nhà, gia đình đứa con cả của Chu Nguyên Phong là Chu Hiếu Lễ, con gái Chu Khiết dẫn theo con rể cùng con gái bà, sau đó chính là người một nhà Phạm Ninh.
Chu Nguyên Phong mặc một bộ áo gấm màu đỏ phúc, hai nha hoàn đến đỡ xuống, cười ha hả miễn cưỡng đứng dậy cười nói:
- Hoan nghênh tiểu cả nhà Phạm tướng công đến quý phủ của ta đón giao thừa!
Mặc dù mọi người đều rất giản dị, nhưng một số lễ nghi cơ bản nhất lại không thể sai, Chu Nguyên Phong là trưởng bối cao nhất, ông lão ngồi ở vị trí chính. Trương Tam Nương một mặt là mẫu thân Phạm Ninh, mặt khác cũng là thông gia Chu Nguyên Phong, con gái bà gả cho đứa cháu trai Chu Tề cực kì có tiền đồ của Chu Nguyên Phong, bà ngồi ở vị trí chủ khách, Phạm Ninh thì ở bên cạnh mẫu thân Trương Tam Nương, phía dưới hắn là Chu Bội, Âu Dương Thiến, Tào Tú, A Nhã, sau đó là các con cái đều tùy ý ngồi.
Phía bên kia của Chu Nguyên Phong là con gái của ông lão - Chu Khiết, bà là trưởng nữ, Chu Hiếu Lễ là đệ đệ của bà ấy, cho nên ngồi ở dưới bà, phía dưới là thê tử Giang thị của Chu Hiếu Lễ, sau đó là hai đứa con trai và con dâu y, còn có con gái con rể của Chu Hiếu Lễ, con gái con rể của Chu Khiết, phía dưới là một đám con nít.
Hôm nay Chu Khiết là quản sự, bà đứng dậy vỗ tay cười nói:
- Chúng ta không quan tâm trưởng bối, cũng không quan tâm dòng họ, tất cả trẻ con mười sáu tuổi trở xuống đều tới chỗ lão thái gia dập đầu lĩnh tiền mừng tuổi, nhất định sẽ làm cho các con cười không miệng được cho xem.
Mười mấy đứa trẻ đều chạy tới xếp hàng dập đầu, Phạm Chân Nhi tuổi lớn nhất, nàng dập đầu đầu tiên:
- Chúc lão thái gia thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, cháu gái, không! Không! Chắt gái Phạm Chân Nhi khấu đầu lạy tạ.
Nàng nói liến thoắng, hàng năm đều dập đầu với tổ mẫu, thiếu chút nữa nói sai cả bối phận rồi.
Chu Nguyên Phong cười đến không ngậm nổi miệng:
- Chân Nhi lớn tuổi nhất, cụ ngoại cho con tiền lì xì lớn nhất.
Ông lão lấy ra một hồng bao to rất đặc biệt đưa cho Phạm Chân Nhi.
- Cảm tạ cụ nội.
Ngoài miệng nói cảm ơn, nhưng trong lòng mờ mịt, bên trong sao chỉ có nửa miếng ngọc bội, nàng còn nghĩ được nén bạc cơ!
Nàng chạy đến bên phụ thân, nhỏ giọng nói:
- Phụ thân, đây là cái gì?
Phạm Ninh nhận ngọc bội và có chút động lòng, rồi nhìn vào tờ giấy mỏng trong hồng bao. Phạm Ninh lập tức hoảng sợ, không ngờ đó là phiếu vé hạn ngạch hoàng kim của cửa hàng tiền Chu Thị, lấy một ngàn lượng vàng.
Một khoản kinh phí lớn quá! Không ngờ lại cho một đứa nhỏ một ngàn lượng vàng làm tiền mừng tuổi.
Hắn vừa muốn mở miệng, Chu Nguyên Phong lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn:
- Nếu cháu không coi ta ra gì nữa thì cứ mở miệng!
Phạm Ninh phải nuốt những lời sau và nói với Phạm Chân Nhi:
- Đây là một ngàn lượng vàng, tương đương với một vạn lượng bạc, đưa tờ phiếu và ngọc bội cho mẹ con, để mẹ con đi lấy giúp con.
Phạm Chân Nhi nghe nói là một vạn lượng bạc, lập tức mặt mày hớn hở, ba cái dập đầu rất đáng giá, nàng vội vàng chạy tới chỗ mẫu thân.
Âu Dương Thiến nhìn thấy phiếu vàng cũng hoảng sợ, hướng về phía Phạm Ninh, Phạm Ninh cười nói:
- Đó là tâm ý của tam a công, cứ lấy đi!
- Phụ thân, chúng con là bao nhiêu?
Ba con trai và Phạm Linh Nhi cũng xông tới, bọn nó mỗi người được năm trăm lượng vàng, tuy nhiên riêng con trai cả Phạm Cảnh là một ngàn lượng vàng, đây cũng là quy củ gia hương, đứa trưởng tử được nhiều nhất, những đứa còn lại một nửa số ấy, tuy nhiên Chu Nguyên Phong biết rằng Phạm Ninh yêu thương con gái cả Phạm Chân Nhi nhất, cho nên cũng cho Phạm Chân Nhi cả phần.
- Các ngươi cũng không ít, hãy đưa cho mẫu thân giữ giúp các con, sao Cảnh nhi lại có hai phần?
Phạm Ninh phát hiện đứa con trai cả Phạm Cảnh cầm hai bao lì xì, hơi kỳ lạ.
Phạm Cảnh chỉ đệ đệ nhỏ nhất nói:
- Đây là con thay Chu nhi dập đầu, là tiền mừng tuổi của đệ ấy.
- Được, đưa cho đệ đệ của con đi!
Phạm Ninh rất vui mừng, khi con trai rất có khí phách của huynh trưởng, không cần mình nhắc nhở, tự nó chủ động thay đệ đệ dập đầu.
Chu Nguyên Phong phát xong lì xì, trong một thời gian cả sảnh đường tràn đầy niềm vui, lúc này bắt đầu mang thức ăn lên, mọi người rót rượu chia thức ăn, tiếng cười rộn rã.
Chu Nguyên Phong đã rất vui mừng, ông lão mỉm cười và nói:
- Nào! Vì đêm giao thừa đoàn viên, chúng ta cạn chén này!
- Cạn ly! - Mọi người cùng nhau giơ chén rượu lên.
Vui vẻ đến tận tối, sức khỏe Chu Nguyên Phong không đủ nên mệt mỏi không chịu nổi, bèn đi nghỉ sớm. Mọi người hàn huyên thêm nửa canh giờ, Chu Bội thấy mấy đứa con bắt đầu hơi meẹt mỏi, bèn thấp giọng nói với Phạm Ninh: