Năm vạn quân Tống không hề công đánh thành trì, bọn họ đã mai phục bên ngoài thành bắc một dặm, đợi tin tức từ quân tiên phong.
Sở dĩ muốn tấn công thành bắc mà không phải thành nam, là vì sau khi Phạm Ninh hiểu rõ cặn kẽ về sự thất thủ của thành Cẩm Châu, thì ý thức được bức tường phòng ngự của thành bắc có lỗ hổng, lỗ hổng này đã làm cho Cẩm Châu bị thất thủ, nhưng cũng đã đem đến cho quân Tống cơ hội công hạ thành Cẩm Châu.
Năm tên binh sĩ quân Tống vượt qua chiến hào, chạy sát dưới tường thành, trong chốc lát đã tới bên cạnh cửa thành bắc. Lúc này năm binh lính dò tìm trên tường thành, đột nhiên một tên lính vẫy tay ra hiệu cho đồng đội, y đã tìm được điểm khác biệt trên bức tường.
Có mấy khối gạch hiển nhiên là mới được xây dựng, nhưng xây không kĩ càng, có thể mò được cả bàn tay đều là cát mịn, mọi người tinh thần chấn động, hai tên lính nhanh chóng dùng một loại công cụ cực mỏng móc những bùn cát xung quanh các khối gạch ra.
Những khối gạch trên thành ít nhất phải mất một năm mới có thể hoàn toàn cứng lại, huống chi Liêu quân xây khá cẩu thả, không cho sữa gạo vào, trực tiếp dùng vôi và cát mịn trộn lại rồi đúc thành gạch, dùng công cụ đặc biệt thì có thể móc vôi vữa ra từng chút từng chút một.
Khoảng một khắc đồng hồ sau, hai tên binh sĩ gật gật đầu, nhẹ nhàng móc móc câu vào, chậm rãi dùng sức kéo ra ngoài, tường thành không ngờ lại bị kéo ra ngoài.
Không gian thông đến lối đi đã bị Liêu quân dùng gạch đá chắn cứng, nhưng điều này đối với quân Tống không hề quan trọng, quân Tống chỉ cần kéo hai khối gạch thành ra là được, quân Tống dỡ xuống hai khối gạch thành, đem một quả thiết hỏa lôi nặng một trăm năm mươi cân bỏ vào trong tường thành, loại thiết hỏa lôi này có uy lực rất lớn, cho dù đặt ở trên tường thành cũng có thể nổ thành một cái lỗ lớn, nhưng đặt ở trong tường thành thì hiệu quả sẽ tốt hơn.
Một tên binh lính rút ra một cây hỏa chiết tử, chỉ cần lắc tay, ánh lửa liền cháy lên, nhưng ánh lửa trong màn đêm quá chói mắt, lập tức bị binh sĩ trên đầu thành phát hiện.
Binh sĩ đứng trên đầu thành hô to:
- Là kẻ nào đó?
Năm tên lính không kịp trả lời, đốt cháy ngòi lửa, rồi quay người lại lao đầu chạy như bay.
- Có kẻ địch!
Tên binh lính đứng trên đầu thành hét to.
"Đ…O…À…N…G!
Đ…O…À…N…G! Đ…O…À…N…G!" tiếng chuông cảnh báo vang lên.
Binh lính tuần thị trên đầu thành lập tức từ bốn phương tám hướng vọt tới đầy thành bắc, bọn họ giương cung lắp tên, mù quáng bắn vào trong bóng đêm ngoài thành, bọn họ lại không ý thức được, tử thần đang ở dưới chân bọn họ nhe răng cười.
"Ầm ầm ầm ——"
Một tiếng nổ long trời lở đất, tường thành từ dưới đất ngoi lên, mặt đất đang rung chuyển, tường thành lay động dữ dội, tường thành và cửa thành áp sát thành bắc đều bị nổ tung, gạch đá vỡ vụn bay mù mịt, thành lầu cũng ầm ầm sụp đổ, bụi đất tung bay, bao phủ toàn bộ đầu thành.
Dương Anh đứng dậy hô to một tiếng:
- Giết vào trong!
'Tu ——' tiếng kèn trầm thấp thổi lên, năm vạn đại quân mai phục trên mặt đất hưng phấn bò lên, cùng reo hò, như hải triều giết vào cửa thành bắc.
Khói thuốc và bụi đất ở thành bắc đã tan dần, toàn bộ cửa thành bắc và hai bên tường thành đều đã biến mất, thành lâu sụp đổ, gần ngàn binh lính Liêu quân tử trận, hơn nữa tường thành bên phải nứt ra một lỗ hổng lớn gần hai mươi trượng, có thể dễ dàng thấy được tình hình bên trong thành.
Năm vạn quân Tống nổi lên như thủy triều trực tiếp thông qua mấy lỗ hổng giết vào thành Cẩm Châu.
Cửa thành nổ mạnh sớm đã kinh động đến những tên lính gác đang ngủ say ở trong thành, quân phòng thủ trong thành hốt hoảng, không kịp mặc giáp, trực tiếp từ trong quân doanh ùa ra, trên thực tế, cho dù bọn họ có muốn mặc giáp thì cũng không còn kịp nữa, bất kể là giáp Sơn Thủy của quân Tống hay thiết giáp của quân Liêu đều rất phiền toái, không có nửa canh giờ thì đừng mơ mặc được bộ giáp hoàn chỉnh.
Nhưng quan trọng hơn vẫn là sự hoảng loạn trong nội tâm, không kịp suy nghĩ việc mặc giáp sắt, liền tóm lấy đao thương xông thẳng lên đường lớn.
Lúc này, Lương Vương Gia Luật Hồng Thái cưỡi ngựa lao đến, ông ta tay cầm cây giáo dài, hét lớn:
- Đội ngũ tập kết, không được loạn, kiên trì đến khi quân cứu viện đến.
Ông ta vào lúc đầu đã phái người cưỡi ngựa đi đến Kiến Châu và Tây Liêu Châu cầu cứu, một khi năm vạn viện quân giết đến, Cẩm Châu sẽ có thể giữ được, quan trọng là bọn họ phải cố gắng kiên trì.
Gia Luật Hồng Thái quả thực có hơi buồn bực, có tướng lĩnh từng đề nghị ông ta xây dựng một tòa phong hoả đài, ông ta lại không để ý tới, cho rằng không mang lại lợi ích nhiều, không ngờ quân Tống thực sự đã giết tới vào ban đêm.
Hai vạn Liêu quân trong thành cũng chính là Thú Vệ quân của thiên tử, là quân tinh nhuệ của Liêu quốc, sức chiến đấu rất mạnh, còn năm vạn quân Tống giết vào là Tây quân, cũng là đội quân mạnh nhất của Tống triều, đã trải qua huấn luyện đánh đêm chuyên nghiệp trong thời gian dài, có kinh nghiệm đánh đêm phong phú.
Theo năm vạn quân Tống giết vào trong thành, một cuộc chiến kịch liệt đã diễn ra trên đường phố trong thành Cẩm Châu.
Ở giữa đường cái, mấy ngàn binh lính Liêu quân liều chết xông lên, phía trước ngoài trăm bước, ngàn binh lính quân Tống cùng nhau nâng nỏ bắn tên, một trận mưa tên dày đặc, chốc lát mấy trăm binh lính Liêu quân bị trúng tên, kêu gào thảm thiết ngã xuống đất, bọn họ đều mặc áo vải, căn bản không ngăn được tên bắn.
Gia Luật Hồng Thái thấy tình thế nguy cấp, hô lớn:
- Xông lên, không để cho kẻ địch có cơ hội bắn tên.
Mấy ngàn binh lính Liêu quân điên cuồng chạy vọt tới, ở phía sau quân cung nỏ đột nhiên xuất hiện mấy ngàn quân Tống, bọn họ vung đao xông lên, quân đội hai bên đụng nhau ầm ầm, trong nháy mắt máu văng tung tóe, khắp nơi là tiếng kêu gào thảm thiết.
......
Trời dần dần sáng, mấy ngàn Liêu quân xông ra khỏi cửa thành bắc, dưới sự dẫn dắt của Lương Vương Gia Luật Hồng Thái, hoảng sợ tháo chạy về hướng đông bắc.
Liêu quân mặc dù dũng mãnh, nhưng bọn họ không có mặc giáp, hoàn toàn không phải đối thủ của quân Tống, người càng chiến càng ít, Gia Luật Hồng Thái đại thế đã mất, vì không muốn toàn quân bị giết, liền dẫn theo hơn ba ngàn binh lính cuối cùng phá vây chạy ra khỏi thành, tháo chạy về phía Liêu Tây Châu.
Trận chiến kịch liệt trên đường phố vào ban đêm này, Liêu quân bỏ mạng hơn mười bốn ngàn người, quân Tống cũng có gần bảy ngàn người thương vong, hai bên đều tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.
Thảm nhất vẫn là bách tính bình thường, hơn một ngàn hộ bách tính bên trong thành hầu như chết hơn phân nửa ở trong cuộc chiến này.
Cuộc chiến cuối cùng đã kết thúc, quân Tống đã khống chế Cẩm Châu, đội thuyền từ sông Tiểu Linh đến cũng đã tới được thành Vĩnh Lạc, mấy ngàn thợ thủ công đi theo quân đội bắt đầu sửa chữa tường thành bị hủy, trang bị cửa lớn mới, binh lính thì đi thu thập thi thể trong thành.
Thi thể binh lính Liêu quân sau khi thiêu hủy sẽ chôn sâu ngay tại chỗ, còn thi thể binh lính quân Tống sau khi hoả táng xong sẽ dùng bình gốm đựng tro cốt của bọn họ, chuẩn bị trả lại người nhà.