Tiêu Duy Tín an ủi Gia Luật Hồng Cơ nói:
- Bệ hạ, nếu Phạm Ninh đã nhậm chức, chúng ta phải đối mặt với sự thật, chỉ cần chúng ta khống chế chặt chẽ lưu vực sông Liêu và tiền tuyến Cẩm Châu, phát huy ưu thế của kỵ binh, thì sẽ không sợ Phạm Ninh trở lại nữa.
- Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy thôi.
Gia Luật Hồng Cơ thở dài:
- Trẫm vừa nhận được một tin tức, nghe đồn phủ Hoàng Long đã bị quân Tống công chiếm rồi, đoán chừng chính là quân Tống từ Côn Châu tới, nhưng tin tức vẫn chưa xác thực, Xu Mật Sứ cảm thấy chúng ta có phải nên phái một cánh quân lên bắc không?
Tiêu Duy Tín suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tác dụng chủ yếu của phủ Hoàng Long là dễ dàng quản lý tộc người Khiết Đan, nhưng đại bộ phận Khiết Đan đều đã chuyển đến Thượng Kinh, tác dụng của phủ Hoàng Long không còn lớn nữa, hơn nữa phủ Hoàng Long có không đến vạn nhân khẩu, vi thần cảm thấy không cần phải hao phí binh lực quý giá đi tranh đoạt, nhưng mà vẫn phải đề phòng quân Tống lấy phủ Hoàng Long làm căn cứ xuôi về phía nam, vi thần đề nghị tăng binh ở Thông Châu, canh phòng bảo vệ cửa lớn phía bắc của Liêu Dương phủ.
Thông Châu cũng chính là Tứ Bình bây giờ, nằm ở giữa phủ Hoàng Long và phủ Liêu Dương, muốn nắm chặt con đường cần phải đi qua từ phủ Hoàng Long xuôi về phía nam đến phủ Liêu Dương, cũng chính là cửa phía bắc của phủ Liêu Dương, có vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng, đề nghị của Tiêu Duy Tín vô cùng lý trí, cũng phù hợp với tình trạng không đủ binh lực hiện tại của Liêu quân.
- Ái khanh nói đúng lắm, hiện tại binh lực của chúng ta không đủ, quả thật không thể quan tâm quá nhiều trong việc được và mất của một nơi, phải nắm bắt trọng điểm.
.
Cẩm Châu là nơi Liêu quân phòng ngự đặc biệt nặng nề, trước mắt Cẩm Châu có hai vạn quân Liêu đóng quân, do Lương Vương Gia Luật Hồng Thái thống lĩnh, nhưng chỉ dựa vào hai vạn quân đội mà muốn thủ thành Cẩm Châu hiển nhiên là không đủ, có đến năm trăm ngàn quân Tống ở tiền tuyến Bình Châu.
Gia Luật Hồng Cơ liền dùng một kế sách biến thông, tại Tây Liêu Châu ở giữa Cẩm Châu và phủ Liêu Dương có ba vạn kỵ binh trú ngụ, từ Tây Liêu Châu đến Cẩm Châu và phủ Liêu Dương đều là một ngày đường, bất kể quân Tống tấn công từ hướng nào, thì kỵ binh ở Tây Liêu Châu cũng có thể gấp đến trong vòng một ngày.
Cũng là đạo lý đó, Liêu quân cũng đóng trú hai vạn kỵ binh tại Kiến Châu nằm ở giữa phủ Đại Định và Cẩm Châu, cách phủ Đại Định và Cẩm Châu cũng là một ngày đường, nếu như quân Tống muốn phá vây ở phủ Đại Định, thì hai vạn kỵ binh ở Kiến Châu bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi giết được, nếu như quân Tống từ Bình Châu giết ra ngoài, thì hai vạn kỵ binh ở Kiến Châu và ba vạn kỵ binh ở Tây Liêu Châu cũng có thể kịp thời giết đến, làm cho Cẩm Châu trong một ngày có được bảy vạn quân coi giữ, hơn nữa đều là kỵ binh, hoàn toàn có thể ở hành lang Liêu Tây phát huy sức chiến đấu hùng mạnh của kỵ binh, quyết một trận tử chiến với chủ lực của quân Tống.
Loại chiến thuật được cả hai mặt này cũng bởi vì binh lực của Liêu quân không đủ mà đã cân nhắc áp dụng, nếu quân Tống đồng thời tấn công phủ Liêu Dương và Cẩm Châu, thì ba vạn kỵ binh của Liêu Tây châu hai đầu đều khó khăn, chỉ có thể lựa chọn bảo vệ phủ Liêu Dương.
Đối với điểm này Gia Luật Hồng Cơ cũng biết rõ, nếu quả thật xảy ra chuyện quân Tống tiến công cả hai tuyến, gã cũng chỉ có thể trông cậy vào hai vạn kỵ binh của Kiến Châu đi chi viện cho Cẩm Châu.
Vào canh một, một đội thuyền khổng lồ chậm rãi đi đến đảo Giác Hoa, bởi vì Liêu quân không có thủy quân mà đã buông bỏ đảo Giác Hoa, chỉ có hơn một ngàn tăng nhân ở bên trong chùa chiền của đảo Giác Hoa.
Nhưng mục tiêu của quân Tống cũng không phải là đảo Giác Hoa, mà là huyện An Xương phía bắc đảo Giác Hoa, huyện An Xương là một huyện thuộc Cẩm Châu, cách huyện Vĩnh Lạc của Cẩm Châu chỉ vẻn vẹn hai mươi dặm, bờ biển huyện Vĩnh Lạc khó có thể đổ bộ được, nhưng huyện An Xương thì có thể.
Một trăm chiếc thuyền chiến vạn thạch chở năm mươi vạn đại quân tinh nhuệ đổ bộ ở huyện An Xương.
Sau một tháng thị sát ở Lai Châu, Phạm Ninh cuối cùng cũng đã hạ thủ với Cẩm Châu.
Muốn đánh vỡ tuyến phòng ngự của Liêu Tây Châu và Kiến Châu đối với Cẩm Châu, chỉ có một cách, đó chính là bắt đầu từ khi xuất binh, trong vòng một ngày phải lấy được Cẩm Châu, đợi khi kỵ binh quân địch chạy đến thì Cẩm Châu đã không thể cứu vãn được nữa.
Nhưng xuất binh từ Bình Châu, chỉ lộ trình thôi đã phải hao mất ba ngày thời gian, hiển nhiên không thể hoàn thành được trọng trách này.
Biện pháp duy nhất là vận chuyển binh sĩ đổ bộ từ trên biển, chiến dịch Liêu Thẩm sau này, năm vạn quốc quân chính là rút lui từ trên biển.
Quân Tống có ưu thế trên biển, đương nhiên phải lợi dụng hết mức.
Sở dĩ chọn đổ bộ vào buổi tối, có một nguyên nhân rất quan trọng là vì muốn tranh thủ thời gian, cố gắng kéo dài thời gian Liêu quân cầu cứu Liêu Tây Châu và Kiến Châu đến trình độ lớn nhất.
Nếu như là ban ngày, thủ quân ở Cẩm Châu có thể gửi bồ câu đưa thư, kịp thời gửi tin đến hai nơi, còn ban đêm bồ câu không thể bay được, đối phương hoặc là phái kỵ binh chạy đi cầu viện, hoặc là đợi đến trời sáng mới gửi thư, việc này khiến cho quân Tống tranh thủ được thời gian hơn nửa ngày, cộng thêm thời gian một ngày đường của viện binh, trên thực tế đã cho quân Tống ít nhất một ngày rưỡi thời gian.
Năm vạn người đổ bộ là chương trình cần được huấn luyện của quân Tống, quân Tống đã nhiều lần diễn luyện, ngoại trừ năm vạn binh lính tinh nhuệ ra, còn có một đội thuyền vận tải do năm trăm chiếc thuyền hàng ngàn thạch hợp thành, bọn họ từ Bột Hải tiến vào sông Tiểu Linh, trực tiếp đến dưới thành Cẩm Châu.
Vào canh hai, năm vạn thuỷ quân đã đổ bộ tập kết xong, do Thống Chế Dương Anh dẫn đầu, tiến đến thành Cẩm Châu ở ngoài hai mươi dặm.
Dương Anh là cháu trai của Dương Văn Quảng, thế hệ lãnh quân mới của Dương gia tướng, chưa đến ba mươi tuổi, nhưng lại trí dũng song toàn, can đảm cẩn trọng, việc càng lớn thì càng bình tĩnh, trong chiến dịch đoạt lấy Lâu Phiền quan và bảo vệ Lâu Phiền Quan, lập được chiến công hiển hách, rất được Phạm Ninh thưởng thức, hắn đặc biệt điều Dương Anh từ phủ Đại Đồng đến, lệnh gã ta làm chủ tướng, soái lĩnh năm vạn đại quân đoạt lấy Cẩm Châu.
Trong màn đêm, Dương Anh soái lĩnh năm vạn đại quân đã đến được Cẩm Châu, lúc này trong thành Cẩm Châu vô cùng an tĩnh.
Các trinh sát quân Liêu trên hành lang Liêu Tây không truyền đến tin tức của quân Tống, làm cho phòng vệ Cẩm Châu vẫn chưa bước vào trạng thái chiến tranh, nếu như là trạng thái chiến tranh, thì hai vạn quân coi giữ trong thành cần phải phân làm ba ca thủ thành, như vậy ban đêm ít nhất cũng có sáu ngàn người, mặc dù không bước vào trạng thái chiến tranh, nhưng dù sao cũng không phải thời kỳ hòa bình, quân đội thủ thành vào ban đêm cũng không ít, có ba nghìn người tuần thị trong thành, trong đó trên thành có hai ngàn người, còn trên đường lớn bên trong thành có hơn ngàn người.