Phạm Ninh cười khoát tay, ra hiệu cho mọi người im lặng, trên trường diễn võ nhanh chóng yên tĩnh lại, bốn vạn cặp mắt nhìn chăm chú vào chủ soái Phạm Ninh.
Phạm Ninh cao giọng nói:
- Mọi người không có nhìn lầm, hiện tại ta đã đảm nhiệm chức chinh bắc đại nguyên soái trở lại, dẫn theo mọi người thảo phạt Liêu quốc.
Không khí trong quân đội cực kỳ sôi nổi, các binh sĩ lại lần nữa giơ cao cánh tay hô to.
Phạm Ninh cũng bị lây bởi sự sôi nổi của các binh sĩ, hắn lại khoát tay lần nữa, các binh sĩ nhanh chóng yên tĩnh lại.
- Mặc dù mấy tháng trước chúng ta đã bị thảm bại một lần, có không ít huynh đệ thương vong, cũng bị hủy không ít chiến thuyền, nhưng thuỷ quân chúng ta không hề bị đả thương đến gân cốt, chỉ là trên đường chạy bị vấp ngã, hãy đứng lên và tiếp tục chạy là được rồi, hơn nữa trải qua suy sụp lần này, thuỷ quân chúng ta sẽ chạy nhanh hơn nữa, càng trở nên hùng mạnh hơn, bởi vì thủy quân chúng ta là quân mạnh nhất thiên hạ, trong cuộc chiến diệt Tây Hạ có công lao to lớn, trong chiến dịch tiêu diệt Liêu quốc cũng có thể ghi vào sử sách giống như vậy!
Vào giữa tháng ba năm thứ hai Hi Ninh, vạn vật đã sống lại, băng tuyết tan rã, băng cứng trên mặt sông đã biến mất, hai trăm chiến thuyền vạn thạch của quân Tống từ đảo Thân Di xuất phát đã đến trên mặt sông của cửa sông Áp Lục ở ngoài thành Bảo Châu, thành Bảo Châu được xây dựng bên bờ sông, cửa thành cách Đại Giang chỉ có vài chục bước.
Thuyền chiến vạn thạch của quân Tống giống như quái vật khổng lồ từ trên cao nhìn xuống vậy, ba mươi nỏ pháo thép tinh trên chiến thuyền đồng thời bắn thiết hỏa lôi vào trong thành, từng viên thiết hỏa lôi bùng nổ ở trong thành, tiếng nổ làm long trời lở đất, bên trong thành khói thuốc súng tràn ngập, mấy ngàn dân chúng bên trong thành hoảng sợ chạy trốn, sau khi ba nghìn quân coi giữ bị nổ chết một nửa, mới buông bỏ thành Bảo Châu.
Cùng lúc đó, Tuyên Châu cách Bảo Châu chỉ có mười mấy dặm cũng đồng thời bị thuỷ quân của quân Tống tiến công mãnh liệt từ xa, tên lửa như mưa, che trời phủ đất bay tới, bên trong thành lửa cháy bừng bừng, toàn bộ thành Tuyên Châu đã bị lửa lớn nuốt chửng.
Ba ngày sau, quân Tống chiếm lĩnh được Bảo Châu và Tuyên Châu, kéo ra tấm màn từ tuyến phía đông tiến công đến đạo Đông Kinh của Liêu quốc.
Binh lực bị giới hạn, chủ lực của Liêu quân chủ yếu phân bố ở ba nơi Cẩm Châu, phủ Đại Định và phủ Liêu Dương, bố trí binh lực như vậy mặc dù bảo vệ được khu vực quan trọng, nhưng lại bỏ qua phần lớn thành trì phòng thủ ở đạo Đông Kinh.
Quân Tống hiển nhiên nắm bắt được lỗ hổng của bộ binh Liêu quân, bắt tay vào từ bên ngoài trước, không ngừng xâm lấn thành trì và đất đai của Liêu quốc.
Vào lúc quân Tống đang công chiếm được Bảo Châu và Tuyên Châu ở cửa sông Áp Lục, một đội thuyền khác do trăm chiếc thuyền lớn và mười ngàn quân Tống hợp thành thuyền lại một lần nữa từ thành Bình Di Kình Châu xuất phát, chạy vào sông Hỗn Đồng, cũng chính là sông Hắc Thủy, từ Tố Giang đi xuống phía nam, triển khai cuộc tiêu diệt toàn bộ bộ tộc Khiết Đan lần thứ hai.
Chủ tướng chỉ huy cánh quân này vẫn là Chương Kiệt, gã là tri sự của Côn Châu, đồng thời kiêm chức phó sứ hải ngoại kinh lược, trên thực tế, quân Tống sớm đã xuất binh rồi, vào mười ngày trước, khi băng trên eo biển thành Bình Di và sông Hỗn Đồng tan rã, không lâu sau đó, đội thuyền của quân Tống liền đi vào sông Hỗn Đồng.
Chỉ có điều lần này đội thuyền phương Bắc rất khiêm tốn, không muốn bị chú ý, Gia Luật Hồng Cơ cũng không quá để tâm, năm trước tộc Khiết Đan bị quân Tống liên tục quét sạch, tổn thất vô cùng nghiêm trọng, Gia Luật Hồng Cơ liền ra mặt khuyên bảo bộ lạc ở các nơi dọn đến Thượng Kinh, các bộ lạc Khiết Đan ở lại ven bờ sông Hỗn Đồng đã rất ít.
Chương Kiệt cũng phát hiện ra điểm này, gã xuất binh mười ngày, cũng chỉ tiêu diệt được hai bộ lạc Khiết Đan, nhưng hai mươi bộ lạc năm trước chạy thoát được đã đánh dấu trên bản đồ lại không thấy đâu nữa, nhà tranh vẫn còn đó, nhưng người và của cải đều đã biến mất.
Thống Chế Lưu Côn nói với Chương Kiệt:
- Sứ quân, hẳn là cuộc tiêu diệt các bộ lạc tộc Khiết Đan năm ngoái của chúng ta đã dẫn đến sự cảnh giác của triều đình Liêu quốc, triều đình Liêu quốc đã dời bọn chúng đi rồi.
Chương Kiệt gật gật đầu,
- Ta cũng cho rằng như vậy, nhưng đây chỉ là suy đoán, cần phải lấy được bằng chứng.
- Việc này dễ thôi, ty chức đi thẩm vấn mấy tên Thổ Phiên bị bắt thì sẽ biết.
Lưu Côn vội vàng đi ngay, Chương Kiệt chắp tay phía sau trầm tư đứng trước bản đồ, trong lòng dần dần sản sinh một kế hoạch táo bạo.
Không lâu sau, Lưu Côn liền trở lại, hắn cười nói:
- Quả nhiên đã bị chúng ta đoán trúng, mùa thu năm trước triều đình Liêu quốc đã chuyển bộ lạc Thổ Phiên các nơi đến Thượng Kinh, hai bộ lạc này không muốn rời khỏi, nên bị chúng ta giết chết.
Chương Kiệt trầm ngâm một chút nói:
- Nếu đã đến rồi, chúng ta cũng không thể không công trở về, ta suy xét, chúng ta có nên thay đổi kế hoạch hay không.
- Sứ quân có cách nghĩ gì?
Chương Kiệt chỉ vào phủ Hoàng Long trên bản đồ nói:
- Chúng ta cách phủ Hoàng Long chỉ có hơn hai trăm dặm, hay là trực tiếp đánh chiếm phủ Hoàng Long, Lưu tướng quân thấy thế nào?
Phủ Hoàng Long là khu vực trọng yếu nằm ở tận cùng phía bắc của Đông Kinh, đánh chiếm phủ Hoàng Long, cộng thêm việc đội thuyền khống chế được ven bờ sông Hỗn Đồng, thì trên thực tế khu vực bắc bộ của đạo Đông Kinh sẽ rơi vào trong tay của quân Tống, Chương Kiệt sớm đã có ý nghĩ này, bây giờ gã ý thức được cơ hội đã tới.
Lưu Côn vỗ đùi khen:
- Đây là một phương án hay, ty chức sẽ phái trinh sát đi tra xét tình hình của phủ Hoàng Long.
Buổi tối hôm đó, trăm chiếc thuyền lớn một lần nữa xuất phát dưới sự yểm hộ của màn đêm, hướng vào phủ Hoàng Long ở ngoài hai trăm dặm chạy đi.
Mặc dù mấy tháng trước Liêu quân đại thắng quân Tống, sĩ khí lòng quân tăng vọt, nhưng cục diện không hề thay đổi khi binh lực của Liêu quân quá ít ỏi, sau khi Tây Kinh thất thủ, quân đội Liêu quốc đã giảm mạnh còn không đến hai trăm ngàn quân, còn các bộ lạc trên thảo nguyên đã công khai từ chối xuất binh, làm cho Gia Luật Hồng Cơ cũng hết cách.
Còn đồng minh cũ Hề tộc đã bị Liêu quốc ép bức đến cạn kiệt, ba vạn quân đội cuối cùng cũng được bố trí vào Liêu quân, hiện tại Hề tộc chỉ còn lại người già yếu phụ nữ và trẻ em, về phần người Bột Hải thì cũng vậy binh cùng lực kiệt, không có sức trưng binh thêm nữa.
Nơi duy nhất có thể trưng binh chính là dân chúng các thành ở đạo Đông Kinh, chủ yếu lấy dân thường Khiết Đan là chính, nhưng bây giờ bọn họ là nguồn tài chính duy nhất của Liêu quốc, nếu như kiên quyết gọi bọn họ nhập ngũ, chẳng khác nào cắt đứt nguồn tài chính duy nhất của đạo Đông Kinh.
Gia Luật Hồng Cơ không thể không cẩn thận suy xét hậu quả nghiêm trọng của việc này.
Nhưng chuyện càng làm cho Gia Luật Hồng Cơ phiền lòng chính là, gã nhận được tin tức từ kinh thành, Phạm Ninh lại lần nữa được trọng dụng rồi, tin tức này làm cho gã như ngồi trên đống than vậy, loại văn tài như Hàn Giáng không biết đánh trận, nhưng Phạm Ninh thì phiền phức rồi.