Trưa hôm nay, Mao Nam Vũ nhận được tin tức, chinh bắc đại nguyên soái Phạm Ninh đã đến Lai Châu, cách căn cứ thuỷ quân không đến hai mươi dặm.
Mao Nam Vũ vội vàng soái lĩnh mấy chục tên tướng lĩnh ra ngoài đại doanh nghênh tiếp nguyên soái.
Không lâu sau, ở phía xa đã xuất hiện đội kỵ binh lớn, cờ bay phấp phới, khí thế hào hùng, trên lá cờ thêu một chữ "Phạm" lớn.
Chỉ trong chốc lát, đại đội kỵ binh chậm rãi đến gần, quan viên dẫn đầu mặc áo bào tím, đầu đội mũ vàng chính là chinh bắc đại nguyên soái, Sở Vương Phạm Ninh.
Mao Nam Vũ vội vàng soái lĩnh chúng tướng lên trước quỳ một gối, ôm quyền nói:
- Ty chức Mao Nam Vũ cung nghênh Sở Vương điện hạ!
Phạm Ninh xoay người xuống ngựa, đỡ Mao Nam Vũ dậy, rồi bảo chúng tướng đứng dậy, cười nói:
- Mao tướng quân, các vị tướng quân, chúng ta đã lâu không gặp rồi, thấy các vị đều đang ra sức vì nước, bổn soái cảm thấy rất vui mừng.
Mao Nam Vũ vốn là phó thống lĩnh Tuyền Châu, một quan võ nhỏ nhoi tòng lục phẩm, được con mắt tinh tế của Phạm Ninh nhìn trúng, từng bước từng bước được đề bạt, chỉ trong thời gian mười năm ngắn ngủi, hiện giờ gã đã là Vân Huy tướng quân tòng tam phẩm, đô thống chế thuỷ quân, gã sao có thể không cảm kích Phạm Ninh được?
Không chỉ có gã, trong các tướng lĩnh thuỷ quân khác có hơn phân nửa đều là Phạm Ninh đề bạt trong cuộc chiến bình Tây Hạ.
Lúc này Mao Nam Vũ nhìn thấy Phạm Ninh, trong lòng vô cùng kích động, âm thanh đã có chút nghẹn ngào,
- Điện hạ có thể quay lại dẫn dắt đại quân, là may mắn của Đại Tống, may mắn của thuỷ quân!
Phạm Ninh vỗ vỗ vào bả vai của gã cười nói:
- Thắng lợi là do các ngươi đánh cả, có các ngươi ở đây, mới là may mắn của Đại Tống, may mắn của thuỷ quân!
Mao Nam Vũ còn muốn nói tiếp, Phạm Ninh cười nói:
- Có lời gì vào đại doanh thủy quân rồi nói sau!
- Đúng! Đúng! Đúng! Điện hạ mời theo ty chức vào doanh.
Mấy mươi tên tướng lĩnh ồ ạt vây quanh Phạm Ninh đi vào đại doanh thủy quân như các vì sao vây quanh mặt trăng vậy.
Đại doanh thủy quân chia làm hai bộ phân là biển và lục địa, đại doanh lục địa diện tích hơi nhỏ, chỉ có hơn một trăm khoảnh, mấy ngàn lều lớn, có năm vạn binh lính trú ngụ, nhưng căn cứ trên biển thì cực kỳ rộng lớn, rộng hơn một ngàn khoảnh trên mặt biển, đóng xuống mười mấy vạn cọc gỗ, vây thành một doanh trại thuỷ quân vô cùng lớn, mấy ngàn thuyền chiến lớn nhỏ đều bỏ neo ở trong trại thủy.
Phía nam Bột Hải không đóng băng, sóng biển nhẹ nhàng đánh vào bờ, mấy ngàn chiếc thuyền lớn nhỏ đều nhấp nhô ở trên mặt biển.
Phạm Ninh chăm chú nhìn mặt biển một lúc lâu, sau một lúc lâu, hỏi:
- Sông Liêu bại trận là chuyện như thế nào?
- Mời điện hạ theo ty chức đến đại trướng trung quân, nơi đó có sa bàn tường tận của diễn biến cuộc chiến.
Phạm Ninh gật gật đầu, cùng Mao Nam Vũ đi tới đại trướng trung quân.
Mao Nam Vũ chỉ vào sa bàn nói:
- Thảm bại ở sông Liêu là lần bại trận thê thảm nhất từ khi thuỷ quân Đại Tống thành lập tới nay, ty chức đã đặc biệt lập sa bàn, khắc ghi bài học kinh nghiệm này.
Phạm Ninh đi lên trước, thấy sa bàn dài rộng khoảng một trượng, bao gồm phía bắc Bột Hải, phủ Liêu Dương, sông Liêu cùng với ven bờ sông Liêu, kết cấu khá đơn giản.
Bên trong sông Liêu chật ních các mô hình thuyền chiến, còn có bè da, chiến thuyền bôi thành màu đỏ nghĩa là bị thiêu cháy, bè da và nước sông cũng vậy, phác họa ra một trận thủy chiến rơi vào biển lửa rất có hình tượng.
Phạm Ninh nhướn mày hỏi:
- Chẳng lẽ trên bờ không có một cánh trinh sát nào?
- Vừa mới bắt đầu thì có, nhưng Liêu quân không ngừng xuất hiện ở bờ biển, trinh sát không có cách nào xâm nhập vào được.
- Ngay cả trinh sát cũng không thể xâm nhập được, mà đội thuyền lại dám xâm nhập vào vùng nội địa à?
Trong ngữ khí của Phạm Ninh hiện rõ có chút bất mãn, đây là hành vi nghiêm trọng làm trái với quy tắc thuỷ chiến, Miêu Thuận Lợi có kinh nghiệm phong phú, Phạm Ninh không tin, ngay cả điểm này mà y cũng không hiểu.
Mao Nam Vũ bất đắc dĩ nói:
- Chúng ty chức cũng biết quân đội một mình xâm nhập vào là rất nguy hiểm, nhưng quân lệnh chính là quy định, yêu cầu chúng ty chức hội hợp với một trăm ngàn đại quân ở phủ Liêu Dương, bọn họ hành binh nhẹ nhàng, chỉ mang theo một ít lương khô, chúng ty chức cần phải phối hợp với hành động của trăm ngàn đại quân.
Dừng một chút, Mao Nam Vũ lại giải thích:
- Chúng ty chức cũng ý thức được quân lệnh lần này có hơi nguy hiểm, cho nên đã đặc biệt cất nỏ pháo thép tinh, thiết hỏa lôi và vũ khí quan trọng ở phía sau, còn đem lương thảo và vũ khí công thành đặt ở phía trước, sự thật đã chứng minh, quyết định của chúng ty chức rất chính xác, bảo vệ được nỏ pháo thép tinh, thiết hỏa lôi và vật tư chiến lược khác không rơi vào tay người Liêu.
Phạm Ninh chắp tay phía sau đi vài bước hỏi:
- Quân lệnh mà ngươi nói là chỉ quân lệnh của Hàn tướng công hay là mệnh lệnh của triều đình?
Mao Nam Vũ sau một lúc lâu thấp giọng nói:
- Trên thực tế là quân lệnh liên hợp của thiên tử và Xu Mật Viện.
Phạm Ninh khẽ thở dài một cái, đây mới là nguyên nhân thảm bại thực sự của quân Tống, đến từ sự chỉ huy mù quáng của triều đình, nhưng đây cũng là trách nhiệm của Hàn Giáng, ông ta thân là chủ soái, mà không thể đứng vững trước áp lực của triều đình.
Nói cho cùng, vẫn là uy tín của Hàn Giáng hơi thấp, không đủ tự tin, chính Triệu Húc cũng ý thức được điểm này, cho nên ở trong ý chỉ đặc biệt chỉ rõ bốn chữ, 'Toàn quyền phụ trách" đoán chừng Hàn Giáng vốn không có được quyền chỉ huy lớn nhất.
- Bây giờ ngươi nói cho ta biết, thuỷ quân tổng cộng đã tổn thất bao nhiêu chiến thuyền và binh lính?
- Tổng cộng có một trăm bảy mươi bốn chiến thuyền chiến bị thiêu hủy, thuyền chiến vạn thạch ba mươi ba chiếc, thuyền chiến năm nghìn thạch chín mươi bảy chiếc, số còn lại đều là thuyền chiến ba nghìn thạch. Sĩ binh chết trận có hơn tám ngàn ba trăm người, có lẽ có một phần đã bị bắt giữ, nhưng chúng ty chức tạm thời xếp vào danh sách chết trận, bọn họ cho dù có thoát khỏi biển lửa, sợ rằng cũng khó có thể thoát khỏi bàn tay của kỵ binh ở trên bờ.
Tâm trạng của Phạm Ninh vô cùng nặng nề, lần này quả thật là lần tổn thất thảm trọng nhất từ khi thuỷ quân Đại Tống thành lập đến nay.
- Hiện tại sĩ khí trong quân đội thế nào?
- Vừa mới bắt đầu thì tương đối thấp, nhưng sau một thời gian huấn luyện, đã dần dần khôi phục, hơn nữa nghe nói điện hạ trở lại nhận chức đại nguyên soái, sĩ khí đã hoàn toàn khôi phục.
Phạm Ninh lập tức nói:
- Tập hợp toàn quân, ta có vài lời muốn nói với mọi người!
Mao Nam Vũ mừng rỡ, gã chính là mong ngóng đại soái phát biểu với toàn quân tướng sĩ, tăng cường ý chí chiến đấu.
'Đùng! Đùng! Đùng! '
Tiếng trống tập kết gõ vang, bốn vạn thủy quân trong quân doanh từ bốn phương tám hướng chạy đến trường diễn võ tập kết, một đài cao được dựng lên trên trường diễn võ, bây giờ mới đầu tháng hai, trong gió biển đã có hơi thở ấm áp.
Tiếng trống dừng lại, bốn vạn binh lính toàn bộ đã tập kết xong, lúc này, Phạm Ninh xuất hiện trên đài cao, bốn vạn tướng sĩ ngạc nhiên vui mừng, kích động hoan hô lên.