Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 1135 - Chương 1132

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 1132
 

Dừng một chút Phạm Ninh lại nói:

- Về phần nhân hòa, ta cũng không muốn nói nhiều, Liêu Quốc thù trong giặc ngoài, bọn chúng dùng vũ lực cưỡng ép chinh phục các bộ lạc, một khi Liêu Quốc suy bại, bọn chúng nhất định sẽ bị các bộ lạc trả thù, theo như cuộc chiến Đại Đồng, ba bộ lạc thảo nguyên không muốn bán mạng cho Liêu Quốc, ta thấy tình hình sẽ diễn ra như thế đó.

Phú Bật gật gật đầu:

- Vẫn là Sở Vương điện hạ có thể nhìn thấu, có điện hạ ở đây chính là may mắn của Đại Tống.

Ông rót rượu đầy cho Phạm Ninh, lại cười nói:

- Ta nghe nói điện hạ yêu cầu quan gia cho di dời mười vạn hộ dân, đây có phải là noi theo Vương Tiễn xuất chinh?

- Phú tướng công có thể nghĩ như vậy, nhưng cũng không hoàn toàn đúng, giải quyết xong chuyện quân vương thiên hạ, ta có được vinh danh thắng lợi lúc còn sống cũng như sau khi chết, sớm hay muộn ta cũng trở về Bắc Đảo, đây đối với ta cùng quan gia đều là kết quả tốt nhất, nếu không uy lực quân sự của ta quá lớn, sớm hay muộn đều sẽ dẫm vào kết cục của Địch Thanh.

- Địch Thanh là vì võ tướng lên tể tướng, làm phá hủy quy tắc quan văn cầm quyền của Đại Tống.

- Đó là những lời nói bậy, danh thăng Tể tướng, ám đoạt quân quyền, đến tột cùng là ai chèn ép Địch Thanh? Phú công, ngài và ta đều biết rõ trong lòng.

Phú Bật cười nói:

- Những đề tài nhạy cảm như thế này, chúng ta đừng nên nói đến nữa, nào! Ta kính ngài một ly!

Hai người uống vài chén rượu, Phạm Ninh bỗng dừng lại hỏi:

- Còn có một việc, ta muốn thỉnh giáo Phú tướng công, liên quan đến vấn đề đất phong ở hải ngoại, triều đình rốt cuộc có ý kiến gì?

Đây cũng là việc Phạm Ninh cực kỳ coi trọng, cũng chính là vấn đề địa vị của Bắc Đảo, đây không phải vấn đề mà một mình Triệu Húc có thể quyết định được, mà nó còn liên quan đến lợi ích của nhóm quan văn triều đình và nhóm người quyền quý, nói ngắn gọn đây chính là ý kiến của toàn bộ tầng lớp thống trị ở Đại Tống.

Phú Bật thân làm hữu tướng, ông có thể cân nhắc về ý kiến giữa vua và nhóm quan văn, còn về phần nhóm người quyền quý, Phạm Ninh một chút cũng không lo lắng, đất phong ở hải ngoại vốn chính là do nhóm người quyền quý làm chủ đạo.

Phú Bật hiểu được ý tứ của Phạm Ninh, ông trầm ngâm một chút rồi nói:

- Chuyện này hai tháng trước, Tri Chính Đường đã từng bàn qua với Thiên tử, ý kiến của chúng ta chính là lấy tước vị làm cơ sở để phân cấp bậc sắc phong, không thể để người người đều có thể làm Vương ở hải ngoại, trên cơ bản có thể gọi là Quốc như thế này, nhưng Quốc ở đây là đất nước hải ngoại, giống như địa vị của Tây Vực Quốc, lại chia nhỏ thành năm cấp bậc, thứ nhất là Vương Quốc, hai là Công Quốc, ba là Quận Quốc, bốn là Huyện Quốc, năm là Hương Quốc, ví dụ như Bắc Đảo của ngài chính là Sở Vương Quốc, Nam Đảo của hai nhà Tào và Cao chính là Công Quốc.

- Năm cấp bậc này có khác biệt gì không?

- Đương nhiên là có khác biệt về nhân khẩu, thuế, số lượng dân binh, quy cách xây dựng, số lượng thành trì đều sẽ có những quy định rõ ràng, ví dụ như Vương Quốc của ngài, ý kiến của Thiên tử là dân số không thể vượt quá ba trăm vạn, Vương Quốc có thể miễn thuế, nhưng phải cống nạp, số lượng dân binh không được vượt quá ba vạn người, quy cách xây dựng cùng cấp với phủ Thân Vương, số lượng huyện thành không được vượt quá một trăm, phải có con ở lại trong kinh, đương nhiên không phải để làm con tin, mà là muốn có đứa con làm quan tại triều đình, Trưởng tử kế thừa Vương vị nhất định phải do Thiên tử sắc phong, còn việc bổ nhiệm Tướng quốc phải báo triều đình lưu hồ sơ, … Điện hạ, ngài chỉ phải nhớ kỹ một chút là được, Sở Vương Quốc là thuộc quốc của Đại Tống, ngàn vạn lần không nên đi quá giới hạn của địa vị này.

- Thế còn Công Quốc thì sao?

Phạm Ninh lại hỏi.

- Dân số Công Quốc không được vượt quá trăm vạn, phải nộp thuế theo đầu người cho triều đình, đồng thời còn phải cống nạp, số lượng dân binh cao lắm cũng không được vượt quá vạn người, quy cách xây dựng giống với Quốc Công, số lượng huyện thành không được vượt quá năm mươi, cũng cần phải có con ở lại kinh thành, còn Quận Quốc, Huyện Quốc và Hương Quốc tuy rằng không cần con ở lại kinh thành, nhưng triều đình muốn đóng quân tại ba loại Quốc này, dân số và số lượng huyện thành của bọn họ sẽ phải ít đi nhiều, huyện thành không được vượt quá ba tòa, vân vân…

- Thế muốn thăng cấp thì phải làm thế nào? Ví dụ như từ Công Quốc lên Vương Quốc, Huyện Quốc lên Quận Quốc, có điều kiện gì không?

Phú Bật lắc đầu:

- Một khi đã định danh hiệu từ lúc ban đầu, sau này muốn thăng cấp cũng rất khó, phải có cống hiến rất lớn cho triều đình mới có thể có cơ hội này, hiện tại vẫn chưa có quy định rõ ràng, nhưng có thể làm phép so sánh, ví dụ như Huyện Quốc một lần cống nạp cho triều đình ba trăm vạn lượng bạc trắng, có lẽ sẽ có cơ hội thăng lên thành Quận Quốc.

- Mặt khác, cũng có không ít thương nhân mua những hòn đảo nhỏ và đất đai ở hải ngoại, bọn họ cũng đừng trông cậy gì việc được phong Quốc, mà chỉ có thể gọi là lãnh thổ tự trị, xưng là lãnh chúa, so với việc mua một tòa trang viên ở Đại Tống không khác biệt mấy, điểm tốt duy nhất có thể là núi cao Hoàng đế ở xa, triều đình cũng chẳng có sức đâu mà đi quản bọn họ.

- Quy tắc đất phong ở hải ngoại khi nào thì được ban bố?

- Đợi sau khi quy định hoàn thành, trước tiên phải thảo luận ở triều hội, sau đó Tri Chính Đường biểu quyết thông qua, cuối cùng sau khi Thiên tử phê chuẩn, mới có thể ban bố chính thức, ta dự đoán nhanh nhất phải đến giữa năm tầm tháng sáu hoặc bảy.

Phạm Ninh đứng dậy hành lễ nói:

- Sáng mai ta sẽ xuất phát đi Lai Châu, việc di dân ở Bắc Đảo phiền Phú công hỗ trợ đốc thúc một chút.

Phú Bật ha hả cười:

- Ngài yên tâm đi! Hộ bộ đã có những phương án sơ bộ, năm nay sẽ di dời một vạn hộ dân từ Ba Thục đến Bắc Đảo, Nam Đảo cũng sẽ có ba nghìn hộ, các ngài chỉ cần làm tốt công tác chuẩn bị tiếp đón là được.

Sáng sớm hôm sau, Phạm Ninh dưới sự bảo vệ của ba ngàn kỵ binh, rời khỏi kinh thành, đi tới Lai Châu.

Hiện tại Lai Châu là căn cứ của thuỷ quân Đại Tống, mấy ngàn chiếc thuyền chiến và hàng vạn thủy quân đều đóng quân ở đây, sau khi đô thống chế thuỷ quân là Miêu Thuận Lợi tự sát vì đất nước, thiên tử Triệu Húc truy phong y làm Đông Lai quận vương, thưởng bạc ba vạn lượng, và phong con trai của y làm quan.

Trước mắt chức đô thống chế thủy quân do phó đô thống Mao Nam Vũ đảm nhận, Mao Nam Vũ chừng bốn mươi tuổi, làn da ngăm đen, thể trạng cường tráng khôi ngô, có kinh nghiệm thuỷ quân phong phú.

Gã vốn là phó thống lĩnh thuỷ quân của Tuyền Châu, đi theo Phạm Ninh khai phá Nam Dương, từng soái lĩnh mấy chục chiếc thuyền chiến đánh tan thuỷ quân của nước Tam Phật Tề, về sau Mao Nam Vũ tham gia vào cuộc chiến Bạch Câu và trận chiến tiêu diệt Tây Hạ, còn phụng mệnh xây dựng căn cứ thuỷ quân của Đại Tống ở đảo Thân Di, soái lĩnh thuỷ quân đảo Thân Di đánh chìm hơn trăm chiếc chiến thuyền của quân Liêu, nhiều lần lập được chiến công, năm kia được thăng làm phó đô thống thuỷ quân, sau khi Miêu Thuận Lợi tự sát cùng đất nước, Mao Nam Vũ liền chính thức tiếp nhận chức vụ đô thống thuỷ quân.

Bình Luận (0)
Comment