- Bệ hạ quá lo lắng rồi, thật ra chỉ là một tòa thành Cẩm Châu mà thôi, chỉ cần chúng ta đoạt lại Cẩm Châu, hết thảy vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng, không phải sao?
Triệu Húc chậm rãi gật đầu:
- Thái sư nói đúng, chính là Cẩm Châu, mặt khác quân đội của chúng ta dường như cũng bị quân địch dùng dầu hỏa kiềm chế rồi.
Phạm Ninh lắc đầu:
- Bệ hạ, vấn đề của thuỷ quân không phải là bị dầu hỏa kiềm chế, vì sao trước kia không bị kiềm chế, chẳng lẽ lúc trước quân Liêu không có dầu hỏa sao? Vấn đề là ở cách sắp xếp chiến thuật, vi thần đã nói với bệ hạ, thuỷ quân không thể làm quân chủ lực mà chỉ có thể làm phụ trợ, cái gọi là phụ trợ chính là họ nhất định phải đi theo quân chủ lực ở trên bờ mà hành động, một khi quân địch chuẩn bị dùng lửa để tấn công, vậy thì quân đội ở trên bờ phải đến giải quyết vấn đề này, sau khi giải trừ uy hiếp, thuỷ quân mới có thể tiếp tục đi lên phía bắc.
Triệu Húc vừa vui mừng, lại vừa hổ thẹn, vui mừng chính là do Phạm Ninh đã mang đến cho y sự tin tưởng thật lớn, mà hổ thẹn cũng chính là vì y không nghe theo lời khuyên của Phạm Ninh.
- Thái sư có nguyện ý tiếp tục dẫn binh bắc phạt Liêu Quốc hay không?
Triệu Húc cuối cùng cũng nói ra ý nghĩ của y, lúc này, y cũng chỉ có thể dựa vào Phạm Ninh mà thôi.
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Bệ hạ có lệnh, thần sao dám không theo, chỉ có điều vi thần cũng có một chút khó xử, khẩn cầu bệ hạ trợ giúp.
- Thái sư có chuyện gì khó xử?
- Bệ hạ, lần này vi thần ra Bắc Đảo, cảm thấy dân số Bắc Đảo quá ít, phát triển chậm chạp mà gian nan, khẩn cầu bệ hạ có thể suy nghĩ thỏa đáng mà di dân đến Bắc Đảo, vi thần xin khắc ghi ân huệ của bệ hạ, thay Đại Tống vĩnh viễn giữ gìn bờ biển phía nam.
Triệu Húc vui vẻ nói:
- Trẫm đã từng đồng ý với khanh, di chuyển một trăm ngàn hộ dân đến Bắc Đảo, trẫm sẽ hạ chỉ cho Hộ bộ an bài, cam đoan trong vòng mười năm, di chuyển một trăm ngàn hộ dân đến Bắc Đảo.
Phạm Ninh đứng dậy thi lễ:
- Cảm tạ bệ hạ ưu ái, thần nguyện đem hết tâm sức vì bệ hạ phân ưu.
Triệu Húc lập tức hạ chỉ, lại bổ nhiệm Phạm Ninh thành Chinh Bắc Đại Nguyên Soái, dẫn năm mươi vạn binh, toàn quyền phụ trách thảo phạt Liêu Quốc.
Triệu Húc lại lập tức hạ chỉ cho Hộ bộ, lệnh cho Hộ bộ định ra kế hoạch, trong vòng mười năm, di chuyển một trăm ngàn hộ dân Đại Tống đến Bắc Đảo định cư.
Ngày tiếp theo, trên đầu trang của các trang báo lớn đều đăng một tin tức vô cùng quan trọng: Phạm Ninh trở về, đảm nhiệm trọng trách Chinh Bắc Đại Nguyên Soái.
Nhất thời làm cả kinh thành trở nên xôn xao.
Chu Lầu và ngân hàng Chu Ký đều như nhau, cùng thuộc tài sản hải ngoại của thương hội Bắc Đảo, tài sản của thương hội tại Đại Tống còn rất nhiều, ví dụ như vài công xưởng dệt, bến tàu và kho hàng ở Dương Châu, thương hội ở Tuyền Châu, còn có nhiều mảnh đất nhà cửa tại khắp nơi.
Có thể nói, trước mắt ngoại trừ toà báo ở kinh thành, phần lớn tài sản của nhà họ Chu và nhà họ Phạm đều nhập vào thương hội của Bắc Đảo.
Tuy rằng gia nhập vào thương hội của Bắc Đảo, nhưng bề ngoài kinh doanh cũng không có gì thay đổi, Chu Lầu vẫn giữ nguyên đại chưởng quỹ ấy, giữ nguyên tửu bảo.
Lúc hoàng hôn, trong căn phòng đặc biệt trang nhã của Chu Lầu nằm tại phía đông con đường cái, Phạm Ninh và Phú Bật đang ngồi đối diện uống rượu, bàn về thế cục sắp diễn ra.
Phú Bật tự giễu cười nói:
- Kỳ thật trận đánh thua kia cũng không có gì nghiêm trọng, mấu chốt là lòng tin bị đả kích quá lớn, có lẽ bởi vì ngài vẫn luôn dẫn dắt quân Tống trường thắng bất suy, một khi ngài tạm rời vị trí này liền gặp đại bại, toàn bộ lòng tin của triều đình và dân chúng đều hỏng cả.
Phạm Ninh uống một hớp rượu thản nhiên nói:
- Cuộc chiến Tống Liêu thực chất là cuộc chiến về vận mệnh quốc gia kéo dài cả trăm năm của hai nước, hiện tại cuộc chiến trăm năm vẫn như cũ tiếp tục diễn ra, nếu đã là cuộc chiến trăm năm, thế thì phải nhìn từ góc độ của chiến lược để nhìn ra vấn đề, lúc trước bất kể là ta trường thắng hay quân Tống lần này thảm bại, thì cũng đều là vấn đề về chiến thuật, nếu không nhìn rõ phương hướng phát triển của chiến lược, thì trận tiếp theo phải làm sao đây?
- Hả? Ngài nói thử xem, chiến lược sẽ phát triển theo phương hướng như thế nào?
- Đơn giản chỉ là thiên thời địa lợi nhân hoà, nói thiên thời, chính là Đại Tống đã vận dụng việc bành trướng hải ngoại, giải hòa rất nhiều mâu thuẫn sâu sắc của các tầng lớp, ví dụ như vấn đề thôn tính lãnh thổ, vấn đề sinh tồn của bá tánh ở tầng lớp thấp nhất, vấn đề quyền quý tích lũy của cải quá lớn, cùng với vấn đề đội quân khổng lồ cồng kềnh nên sức chiến đầu bị hạ thấp, cũng giải quyết được hoàn cảnh khó khăn về tài chính của triều đình, đây chính là thiên thời của Đại Tống, cùng với việc Đại Tống tiếp tục cày sâu vào hải ngoại, thì lợi ích thu hoạch được từ thiên thời sẽ càng ngày càng nhiều.
- Mà phía Liêu Quốc lại hoàn toàn tương phản, tầng lớp cấp cao của Liêu Quốc tiêu xài xa xỉ, thiên tử Gia Luật Hồng Cơ cúng Phật vô độ, dẫn đến quốc khố trống rỗng, cuộc nổi loạn Trọng Nguyên mười mấy năm trước cũng chính là do ranh giới của Liêu Quốc chuyển thịnh thành suy.
- Không có cống nạp của Đại Tống, Liêu Quốc đối với người Hán càng hận thù, bản tính cướp đoạt của dân tộc thảo nguyên đã trực tiếp phá hủy nền tảng thuế của Liêu Quốc, thậm chí còn cạn kiệt tài nguyên.
- Hai lần xâm nhập phía nam thảm bại đã làm cho Liêu Quốc không thể cướp đoạt Đại Tống, nên chỉ có thể tiến hành cướp đoạt từ nội bộ, diệt sạch người Nữ Chân, tàn ác trấn áp bộ tộc Khắc Liệt, khiến lòng người Liêu Quốc tan rã, nội bộ vương thất đấu đá lẫn nhau, đồng thời cũng phá hủy lòng tin của người Khiết Đan, tuy rằng Liêu Quốc thắng trận chiến nhỏ này một lần, nhưng cũng không thay đổi được bản chất thối rữa toàn diện của Liêu Quốc.
- Thế còn phần địa lợi?
Phú Bật tràn đầy hứng khởi hỏi.
Phạm Ninh biết rằng Phú Bật là do Thiên tử Triệu Húc nhờ vả sai đến đây để hỏi hắn về chính trị, cho nên Phạm Ninh cũng tận lực mà trả lời tỉ mỉ một chút.
Hắn cười cười tiếp tục nói:
- Địa lợi chính là năng lực chiến tranh vốn có của hai nước Tống Liêu, điểm mạnh của Đại Tống là thuỷ quân, có thiết hỏa lôi là loại vũ khí có uy lực hùng mạnh, còn có nỏ pháo thép, lại càng không cần phải nói thì sản lượng sắt thép của Đại Tống đã hơn Liêu Quốc mấy chục lần, dân số đã hơn gấp trăm lần, lương thực dồi dào, các loại vật tư chiến tranh đều được tích trữ đầy đủ, số lượng thợ lành nghề cũng được tính bằng hàng nghìn, cũng có thể huy động đội quân trăm vạn người bất cứ lúc nào.
- Mà Liêu Quốc lại có cái gì, sau cuộc chiến của phủ Đại Đồng, số quân mà Liêu Quốc có thể sử dụng được chỉ còn lại hai vạn, các loại vật tư chiến lược đều thiếu thốn, việc rèn sắt thô coi như tạm dừng, không phải ta xem thường Liêu Quốc, cứ coi như là Liêu Quốc lấy được thiết hỏa lôi đi thì bọn chúng cũng không thể mô phỏng làm lại được, càng không phải nói là Đại Tống còn có máy hơi nước, chỉ cần quân ta không tham công, không liều lĩnh, tránh đi ưu thế kỵ binh của Liêu Quốc, nhiều nhất khoảng hai năm, ta nắm chắc khả năng tiêu diệt Liêu Quốc trong tay.