Hàng hóa giao cho các cửa tiệm của Bắc Đảo đang có mặt tại Tuyền Châu, do các cửa tiệm tiến hành phân bán, đoàn thuyền lại chuyển tiếp về Bắc Đảo những mặt hàng thiết yếu như lá trà, đồ sứ, tơ lụa, vân vân, … cùng với việc chiêu mộ những người di dân mới, lúc trở về, còn phải mua một đống đường, mộc miên và cao su, cuối cùng là trở về Bắc Đảo.
Phạm Ninh chỉ cùng bọn họ thuận đường lên phía bắc, nên đã chia tay tại cảng cũ, chiếc thuyền lớn hai vạn thạch của Phạm Ninh đơn độc đi về phủ Lã Tống, trên thuyền của hắn cũng có một ít hàng hóa, chủ yếu là ba trăm cây gỗ đàn hương được sản xuất từ đảo Nỗ A Mỹ, nhưng đống gỗ đàn hương này là để tiến cống cho Thiên tử và Thái hậu, có thể đổi được phong hào của Sở Quốc hay không, thì phải xem tác dụng cầu nối của chỗ gỗ đàn hương này có được phát huy hay không.
Tại phủ Lã Tống, Phạm Ninh đã gặp được sứ giả Dư Trác Văn ban chỉ đang chờ hắn, Dư Trác Văn không phải là hoạn quan mà là một Ngự sử, ông đảm nhiệm một chức trách khác chính là kể cho Phạm Ninh đầu đuôi ngọn ngành của cuộc bại trận kia.
Thánh chỉ và thủ dụ trước đó nội dung không khác biệt nhiều lắm, nhưng cuối cùng chính là gia phong cho Phạm Ninh thành Hà Bắc An Phủ Sứ, đây vốn dĩ là chức vụ của Phạm Ninh, sau khi hắn hồi kinh đã gỡ bỏ, hiện tại lại để hắn đảm nhiệm thêm một lần nữa, không cần nói Phạm Ninh cũng biết, Triệu Húc là đang muốn hắn đi đánh Liêu Quốc rồi.
Chiếc thuyền lớn hai vạn năm nghìn thạch lập tức xuất phát lên phía bắc, trong khoang thuyền rộng lớn, Phạm Ninh vừa uống trà vừa cẩn thận nghe Dư Trác Văn tường thuật tỉ mỉ lại cho hắn về cuộc chiến tranh của phủ Liêu Dương vừa qua.
Giờ hắn mới hiểu được vì sao Triệu Húc lại vội vàng thúc giục hắn vào kinh như vậy, Tào Thi và tàn quân của y vẫn còn bị vây trong phủ Đại Định, không có cách nào trở về U Châu.
Hắn trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Gia Luật Ất Tân lúc sau còn có tin tức gì không?
Dư Trác Văn lắc đầu:
- Không còn tin tức truyền đến nữa.
- Cẩm Châu hiện tại có bao nhiêu thiết hỏa lôi?
Phạm Ninh lại truy hỏi.
Dư Trác Văn vội vàng nói:
- Cẩm Châu lúc thất thủ đã xảy ra vụ nổ lớn, nghe nói Thiên tướng Lý Tụng lúc rút lui đã đem tất cả thiết hỏa lôi cho nổ hết, hiện tại y đang ở phủ Đại Định, cùng ở chung với Tào thượng tướng quân, điều may mắn là thuyền vận chuyển hỏa khí đều ở phía sau, lúc phát lửa, bọn họ đều quay đầu rút về phía Bột Hải, thuyền bị cháy rụi chủ yếu là thuyền phụ trách vận chuyển lương thực, cỏ khô và vũ khí công thành, không có vận chuyển hỏa khí và áo giáp.
Tin tức này khiến Phạm Ninh có phần thả lỏng, tuy rằng quân Tống đã thương vong hơn sáu vạn người, nhưng không bị đánh mất thiết hỏa lôi, đây chính là trong cái rủi có cái may.
- Triều đình hẳn phải biểu dương thật tốt vị tướng quân Lý Tụng này, chính y là người đã cứu vãn toàn bộ thế cục của Tống Liêu.
Dư Trác Văn lại thật cẩn thận hỏi:
- Xin hỏi Thái sư, tình thế nguy hiểm bây giờ còn có thể xoay chuyển được không?
Phạm Ninh khẽ mỉm cười:
- Ta không cho rằng đây là tình thế nguy hiểm, đây chỉ là vấn đề về tâm lý mà thôi, giống như con người lúc sắp chết, sẽ có thời điểm hồi quang phản chiếu, tình hình hiện nay của Liêu Quốc chính là như vậy, bọn chúng đánh bại Đại Tống một lần, không lẽ lại có thể cứu vãn vận mệnh quốc gia của bọn chúng được sao?
Lòng tự tin mãnh liệt của Phạm Ninh lập tức khiến Dư Trác Văn kính nể vạn phần, Phạm Thái sư mới chính là Trấn Hải Thần Châm của Đại Tống, có hắn ở đây, bất kể khó khăn nào của Đại Tống đều có thể vượt qua.
***
Mười ngày sau, Phạm Ninh ngồi xe ngựa vào kinh thành, hiện tại là trung tuần tháng giêng của năm Hi Ninh thứ hai, tết Nguyên Tiêu vừa qua, không khí lễ tết vẫn còn, bầu không khí của toàn bộ kinh thành dường như có chút chậm chạp, không có xe ngựa đi lại vội vã, cũng không có những thương nhân cúi đầu bước nhanh, tất cả mọi người đều bước đi một cách chậm rãi.
Thời tiết vẫn còn rét lạnh, tuyết đọng ngay đầu đường vẫn còn chưa tan, gần như một nửa số cửa hàng đều chưa mở cửa, dường như vẫn chưa có ai tỉnh lại khỏi không khí ngày Tết.
Hiện tại đương nhiên cũng không có chiến tranh, ở phía bắc vẫn là một mảnh băng tuyết ngập trời, phải đến hai tháng sau, mùa xuân tại phương bắc mới thực sự đến.
Xe ngựa chậm rãi dừng tại trước cửa Hoàng thành, Phạm Ninh bước xuống xe ngựa, lúc này vừa đúng lúc hạ triều, các quan viên từ trong Hoàng thành lần lượt đi ra, đột nhiên có người phát hiện ra Phạm Ninh, kích động đến la lớn lên:
- Phạm Thái sư đã trở lại!
Chúng quan viên đều thấy Phạm Ninh, vội vàng chạy lên trước thi lễ,
- Phạm Thái sư trở lại lúc nào vậy?
- Phạm Thái sư trở lại, U Châu được cứu rồi!
- Lúc nguy cấp Phạm Thái sư đã trở về, đây chính là vinh hạnh của Đại Tống!
***
Phạm Ninh nhìn từng cặp mắt chờ mong và hưng phấn, trong lòng cũng có chút cảm động, ôm quyền hướng mọi người nói:
- Cảm tạ sự tín nhiệm của các vị đồng liêu, Quan gia vẫn còn đang đợi, ta phải lập tức khẩn trương đi gặp Quan gia, sau này có cơ hội sẽ cùng đàm đạo với mọi người.
Hắn hướng mọi người thi lễ một vòng, liền theo Dư Trác Văn vội vã đi về hướng điện Tử Vi.
Trước cửa Hoàng thành, các quan viên tụ tập một chỗ nghị luận, quan viên hạ triều càng ngày càng nhiều, rất nhanh, tin tức Phạm Ninh trở lại được truyền ra từ bách quan.
Trước ngự thư phòng, Phạm Ninh chờ trong giây lát đã thấy Thiên tử Triệu Húc đích thân đi ra:
- Phạm Thái Sư đã khiến trẫm phải khổ đợi một tháng rồi!
Phạm Ninh vội vàng tiến lên thi lễ:
- Vi thần nhận được thủ dụ của bệ hạ liền lập tức xuất phát, bây giờ vừa mới vào thành, đã khiến bệ hạ đợi lâu.
- Thôi! Mau vào đây, chúng ta cùng đàm đạo.
Hai người vào ngự thư phòng, Triệu Húc mời Phạm Ninh ngồi, lại để cho người dâng trà, Phạm Ninh ân cần hỏi han:
- Tình hình phủ Đại Định như thế nào rồi?
Triệu Húc thấy Phạm Ninh vừa mở miệng liền hỏi về tình hình của phủ Đại Định, trong lòng y khẽ thở phào, Triệu Húc sợ Phạm Ninh tỏ vẻ kiếm cớ từ chối, lúc đó y cũng không còn cách nào.
- Trong thành Đại Định vẫn còn không ít lương thực, quân đội có thể duy trì vài tháng không thành vấn đề, mấu chốt là ngoài thành có mấy vạn kỵ binh, khiến cho bọn họ không thể rút về U Châu.
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Bệ hạ, vì sao quân Tống phải rút về U Châu?
Triệu Húc ngẩn ra:
- Lời này của Thái sư là có ý gì?
- Bệ hạ, Tào Thi đã công chiếm được phủ Đại Định, sau này chúng ta có thể dùng để đánh tiếp Trung Kinh, đây là chuyện tốt! Tại sao phải lo lắng?
Trong đầu Triệu Húc có hơi hỗn độn, cùng một sự việc từ miệng nhiều người nói ra, ý nghĩa hoàn toàn khác hẳn, tất cả mọi người đều cho rằng quân Tống bị cô lập, không có cách nào rút về mà sốt ruột vạn phần, nhưng Phạm Ninh lại cho rằng quân Tống đã công chiếm được phủ Đại Định.
- Nếu như có thể khai thông được thông đạo của U Châu và phủ Đại Định, đây đương nhiên là chuyện tốt, nhưng vấn đề hiện tại là một khi phủ Đại Định bị quân Liêu đánh bại, thì quân Tống rất có khả năng toàn quân bị tiêu diệt, chúng ta cũng không có cách nào đi chi viện…