Hắn lấy từ trong ngực ra một bản vẽ, đưa cho Điền Hoa cười nói:
- Lần trước các ngươi oán trách trục xe của xe hơi nước bị mài mòn nhanh quá, ta suy nghĩ một chút, thấy dùng trục bi tốt hơn, làm một cái lồng thép cho bộ trục bi này vào, đây chỉ là cách nghĩ của ta, về phần phải làm như thế nào, các ngươi tự nghĩ biện pháp đi.
Điền Hoa nhận bản vẽ nhìn qua, khom người nói:
- Chúng ta sẽ nhanh chóng nghĩ biện pháp để tạo ra nó.
Phạm Ninh lập tức đưa con trai rời khỏi viện Thần Công, ngồi xe ngựa trở về cung Sở Vương.
Phạm Ninh để con về hậu phủ trước, còn hắn đi vào trong quan thự của cung Sở Vương, quan thự của cung Sở Vương nhìn qua cũng có chút quy mô, phân thành sáu ty một cục, tổng cộng có ba mươi quan viên, trưởng sử chính là Âu Dương Hoa, trên thực tế công năng chính là phủ nha môn, quản lý năm tòa huyện thành ở dưới.
Dựa theo cách nghĩ của Phạm Ninh, hắn chuẩn bị biến Trưởng Lão Đường thành cơ cấu lập pháp tương tự với nghị viện, đổi tên thành Dân Nghị Đường, do bá tánh bỏ phiếu bầu cử đại biểu.
Sau đó đem thương hội mậu dịch hiện tại từ một tách làm ba, một cái gọi là Cục Dự Trữ Tài Sản Vàng Bạc, tương tự như Ngân Hàng Trung Ương, một cái gọi là Hải Ngoại Kinh Lược Ty, chuyên quản lý giao dịch nước ngoài và sản nghiệp kinh doanh nước ngoài, còn một cái gọi là Cục Xúc Tiến Đầu Tư, chuyên môn quản lý các loại đầu tư của các tổ chức kinh doanh Bắc Đảo.
Còn thiết lập một đề nghị về Hình Ngục Ty, lấy làm pháp viện chung thẩm, còn muốn thiếp lập An Phủ Sứ Ty, cũng chính là quân nha.
Sau khi những cơ cấu này dần được thành lập, thì hình dáng sơ khai của một nhà nước đã xuất hiện.
Những việc này không vội, Phạm Ninh chuẩn bị thành lập lần lượt trong vòng ba năm.
Phạm Ninh đi vào quan phòng của hắn, ti nghị tham quân Trương Vân đưa một lá thư bồ câu cho hắn.
Phạm Ninh ngồi trước bàn chậm rãi mở cuộn giấy, lại lấy một chiếc kính lúp xem xét kỹ chữ viết nhỏ trên cuộn giấy, những chữ nhỏ này đương nhiên không phải chữ Triệu Húc viết, mấu chốt chính là con dấu thủ dụ ở phía sau.
Trong thư bồ câu nói tình hình chiến sự Liêu Quốc chuyển biến đột ngột, phủ Đại Đồng khó có thể giữ được, phủ Yến Sơn phải đối diện với sự uy hiếp cực lớn, hy vọng Phạm Thái sư lập tức trở về kinh, tham dự thảo luận việc quân cơ, ý chỉ cụ thể đang đợi ở phủ Lã Tống.
Trong thư bồ câu không hề nhắc tới cục diện thất bại mà quân đội gặp phải, nhưng nếu không phải quân đội đại bại, thì thế cục làm sao có thể chuyển biến đột ngột như thế được?
Kỳ thật cho dù Triệu Húc không đưa thư đến thúc giục hắn về thì Phạm Ninh cũng tính tháng hai năm sau sẽ hồi kinh một chuyến, đốc thúc Triệu Húc thực hiện hứa hẹn di dân mười vạn hộ của hắn, còn có việc đổi tên Bắc Đảo thành Sở Quốc, hắn cũng muốn đề xuất với Triệu Húc.
Phạm Ninh trầm ngâm một lát, nói với Trương Vân:
- Phát thư bồ câu gửi triều đình, nói ta lập tức xuất phát, trở về Đại Tống.
- Điện hạ phải trở về sao?
Âu Dương Hoa đi vào trong phòng hỏi.
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Kế hoạch ban đầu là phải trở về, chẳng qua chỉ là sớm một chút thôi.
Dừng một lát, hắn lại nói:
- Ta không ở Bắc Đảo, mọi việc chính vụ vận hành thường ngày vẫn là do Trưởng Lão Hội bỏ phiếu biểu quyết, sau đó báo Vương phi phê chuẩn.
Báo Vương phi phê chuẩn, trên thực tế chính là báo cho Thế tử của Phạm Ninh phê chuẩn, chỉ là do Phạm Cảnh còn chưa trưởng thành, tạm thời sẽ do mẫu thân của y thay y sử dụng quyền phê chuẩn, đây chính là truyền thống chính trị của Vương triều Trung Nguyên, Phạm Ninh cũng không ngoại lệ, mọi người sẽ không bị mâu thuẫn.
Âu Dương Hoa gật gật đầu:
- Thuộc hạ đã hiểu.
Phạm Ninh lại dặn dò vài câu, lúc này mới trở về hậu trạch.
Hắn đi vào thư phòng của mình, không lâu sau, Chu Bội đi đến, cười hỏi:
- Phu quân tìm ta có việc sao?
Phạm Ninh gật gật đầu cười nói:
- Chúng ta ngồi xuống nói chuyện.
Chu Bội ngồi ở một bên, Phạm Ninh áy náy cười nói:
- Còn nửa tháng nữa là năm mới đến rồi, vốn muốn cùng cả nhà vui vẻ đón năm mới, nhưng vừa mới nhận được thủ dụ của Thiên tử, cục diện chiến sự Liêu Quốc thay đổi đột ngột, y tuyên ta lập tức vào kinh!
Chu Bội có chút không vui nói:
- Ban đầu là y đuổi phu quân đi, giờ lại cầu phu quân vào kinh, y không biết xấu hổ sao?
- Về tình thì có thể hiểu được, nhưng không thể nói như vậy, dù sao thì ta vẫn là Sở Vương, Thái sư, Đại học sĩ, vẫn còn là trọng thần số một của Đại Tống, hơn nữa, chúng ta còn phải cầu cạnh y thực hiện hứa hẹn di dân, vì vậy chúng ta phải duy trì thái độ bề dưới.
Chu Bội thở dài:
- Dù sao đầu tháng hai phu quân cũng phải trở về, coi như về trước một tháng vậy! Về phần đón năm mới, trưởng bối thân thích trong nhà đều ở đây, tổ mẫu cũng ở đây, chúng ta chắc cũng sẽ rất vui, phu quân cứ yên tâm đi đi!
Phạm Ninh lại nói:
- Còn một chuyện quan trọng ta muốn nói với nàng, lúc ta không có ở đây, nếu như có chuyện quan trọng, Trưởng Lão Hội sẽ bỏ phiếu biểu quyết, sau đó sẽ do Thế tử phê chuẩn, nhưng Cảnh nhi còn quá nhỏ, cho nên nàng sẽ thay nó sử dụng quyền hạch chuẩn này.
Chu Bội sửng sốt hồi lâu:
- Ý phu quân nói là sẽ do thiếp hạch chuẩn?
Phạm Ninh gật gật đầu lại nói:
- Trên thực tế, trong Trưởng Lão Hội, Phạm gia và Chu gia mỗi nhà đều có một phiếu quyền phủ quyết, có thể sử dụng hai tấm phiếu phủ quyết này không đều do nàng quyết định, điều này để đảm bảo quyền quyết sách thật sự nằm trong tay nàng, nếu nàng cảm thấy không thỏa, nàng có thể để Chu gia và Phạm gia bỏ phiếu phủ quyết, đây cũng là một biện pháp, hoặc nếu nàng dứt khoát không hạch chuẩn, thì hãy yên đừng hành động, đợi ta về rồi quyết định, đây cũng là một biện pháp.
Chu Bội suy nghĩ một chút rồi nói:
- Phiếu phủ quyết không thể tùy ý sử dụng được! Nếu thiếp cảm thấy không thỏa, thì sẽ không hạch chuẩn, đợi cho đến lúc chàng về rồi mới quyết định.
Phạm Ninh an ủi thê tử:
- Đây chỉ là những lúc có quyết định trọng đại mới xảy ra thôi, ví dụ như chiến tranh, khi phải chi cho những vật phẩm vượt quá hai vạn bạc trắng, bổ nhiệm quan viên với chức từ Huyện lệnh trở lên vân vân… những tình huống trọng đại như thế này sẽ không quá nhiều, sự vụ ngày thường sẽ do Trưởng sử xử lý, nàng không cần lo lắng nữa.
Chu Bội gật gật đầu:
- Thiếp nhớ kỹ rồi!
Hai ngày sau, Phạm Ninh lên thuyền Sở Vương, một chiếc thuyền lớn hai vạn thạch, hắn dẫn theo một đoàn với ba mươi chiếc thuyền lớn vạn thạch rời khỏi Bắc Đảo, trở về Đại Tống.
Đoàn thuyền đi theo Phạm Ninh lên phía bắc chính là một đoàn thuyền buôn, do một đội ba mươi chiếc thuyền hợp thành, chủ sự thuyền buôn chính là Chu Cường, biệt hiệu là Chu lão bát, em trai Chu Tề, xếp thứ tám tại nhà họ Chu, đi theo Minh Lễ kinh doanh bao năm nay, đã có thể một mình đảm đường một bên, ngoài ra còn có vài thương hội cũng đi theo.
Trong thuyền chứa ba vạn thạch lương thực cùng với năm nghìn cân thỏi đồng trắng, lương thực là để bán cho Tam Phật Tề Quốc, sau đó đổi thành hương liệu chuyển về Đại Tống, thỏi đồng trắng dùng để đổi cho thương nhân Đại Thực hoặc thương nhân phương Tây lấy các loại hàng hóa như thủy tinh, thảm nhung, đá quý, sau đó chuyển về Đại Tống.