- Thế bây giờ vấp phải đá sẽ không có vấn đề gì chứ?
Phạm Ninh hỏi.
- Bình thường với những hòn đá lớn chúng ta đều phải xử lý trước, còn nếu là những hòn đá nhỏ thì không có vấn đề gì, lưỡi cày bằng sắt thép tinh khiết có thể trực tiếp phá vỡ đá.
- Thế đệ cảm thấy máy cày ruộng hơi nước so với trâu thì có những ưu điểm gì hay không?
- Đương nhiên là có ưu điểm rồi, một con trâu mỗi ngày chỉ có thể cày ba mẫu đất, còn máy cày mỗi ngày có thể nhẹ nhàng cày được ba trăm mẫu đất, nó tương đương với một trăm con trâu cày ruộng cùng một lúc, mấu chốt là một con trâu cần phải có một người đi theo, còn cỗ máy cày này chỉ cần hai người, có thể tiết kiệm được lượng lớn nhân lực.
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Thật ra vẫn còn một chỗ trống có thể cải tiến, ví dụ như có thể đem vị trí của người lái đặt kế bên lò của máy hơi nước, làm vậy vừa có thể một tay cầm lái, một tay khác tiện thể xúc một ít than cho vào lò, vậy không phải có thể tiết kiệm thêm một người sao?
Một thợ thủ công bên cạnh cười nói:
- Điện hạ nói hoàn toàn chính xác, chúng ta cũng ý thức được có thể cải tiến như thế này rồi.
- Thế tay lái để điều khiển cái gì?
Phạm Ninh hỏi.
- Chủ yếu là để điều khiển bánh xe không bị chệch hướng, còn lưỡi cày sắt phía dưới không bị nghiêng lệch, chính là hai điểm này.
Phạm Ninh gật gật đầu, nói với Chu Tề:
- Dẫn thợ thủ công nghiên cứu chế tạo xe lửa đến đây cho ta!
Không lâu sau, một nhóm hơn mười thợ thủ công nhanh bước đi ra.
Bọn họ đều biết Phạm Ninh, lũ lượt tiến lên thi lễ.
Phạm Ninh chỉ chỉ chiếc xe cày ruộng cười nói:
- Chiếc xe cày ruộng này đã có thể tự động đi được rồi, thế xe lửa chắc cũng có chút hình dạng rồi chứ!
Cầm đầu nhóm thợ thủ công chính là Điền Hoa, tuổi ước chừng năm mươi, chiếc thuyền hơi nước năm xưa được chế tạo thành công bởi một nhóm thợ thủ công chính ông dẫn dắt, ông hiện tại đảm đương luôn công việc nghiên cứu chế tạo xe lửa về phần mình.
Điền Hoa cười nói:
- Khởi bẩm điện hạ, chiếc máy cày ruộng này chúng ta cũng tham gia chế tạo, trục liên động ở giữa đều do chúng ta làm ra, thực ra nguyên lý của xe lửa và nó giống nhau, có điều xe lửa có chút phức tạp hơn, khoảng chừng thêm một năm sau nữa thì xe lửa có thể cho ra đời rồi.
- Thế bây giờ khó khăn của xe lửa là gì?
Phạm Ninh lại hỏi.
- Chủ yếu có ba chỗ, thứ nhất là vật liệu, thứ hai là máy hơi nước, còn cái cuối cùng là đường ray sắt.
- Có thể nói cụ thể hơn được không.
Điền Hoa phất tay:
- Không thì điện hạ đi xem thử hiện vật xem!
Phạm Ninh hớn hở đi theo ông ra sau hậu viện, sau đó đi vào một tòa đại viện bao bọc bởi tường thành cao lớn, mắt Phạm Ninh sáng lên, một chiếc xe lửa kiểu cổ đứng sừng sững ngay trong đại viện, khiến hắn vừa mừng vừa sợ.
Điền Hoa giới thiệu với Phạm Ninh:
- Đây là dựa theo bản vẽ thiết kế của điện hạ mà tạo ra, đáng tiếc hiện tại đây mới chỉ là vỏ ngoài, còn rất nhiều chỗ cần phải hoàn thiện.
Phạm Ninh khẽ vuốt đầu xe lửa hơi nước với hai màu đen đỏ giao nhau, đây là sản phẩm đỉnh cao của thời đại hơi nước, nó rốt cuộc cũng ra đời rồi sao?
- Ngươi nói cụ thể xem, còn có vấn đề gì nữa?
- Đầu tiên chính là nguyên liệu của trục, sắt thô thông thường có sức chống đỡ không đủ, thép tinh khiết thì độ cứng tuy đủ nhưng rất dễ bị gãy, hiện tại chúng ta đang xem xét dùng loại sắt tinh khiết được làm từ sắt thông thường được đem đi tinh luyện lại sau đó đem đi rèn, chắc hẳn là sẽ được.
Thép tinh khiết thật ra chính là thép cacbon, quặng sắt tại Bắc Đảo có hàm lượng cao, sắt thô khi tinh luyện ra có rất ít tạp chất, mật độ càng lớn, tuy rằng thép cacbon rất cứng rắn, nhưng đồng thời cũng rất dễ gãy, cho nên lúc thêm lượng bột cacbon cần khống chế một chút, sẽ có thể có được sắt tinh khiết có độ cứng không bị giòn và dễ gãy.
Phạm Ninh gật gật đầu lại hỏi:
- Nguyên liệu đã giải quyết xong rồi, sau đó thì sao nữa?
- Sau đó chính là máy hơi nước, máy hơi nước đặt trong xe cày ruộng là loại bình đơn, tuy rằng hình dáng nhỏ, nhưng sức lực khá yếu, chúng ta đang muốn đặt ba bình máy hơi nước dạng trung lên xe lửa, chính là loại để giúp tàu năm nghìn thạch có thể di chuyển, nhỏ hơn so với tàu vạn thạch, hiện tại vẫn còn khá là lớn, chúng ta đang tìm cách thu nhỏ nó lại, dùng cao su để bịt kín ngăn không cho hơi nước thoát ra ngoài, hiện tại cũng đã sắp thành công, qua vài tháng nữa là có thể tạo ra rồi.
- Thật ra lúc trước còn có một vấn đề về độ vững chắc, lúc trước chúng ta dùng sắt nung chảy để đúc thành, xưởng đóng tàu đã phát minh ra đinh ốc và ốc cài, đây đều là những món đồ tốt, chúng ta sẽ tiếp tục hoàn thiện nó, nghĩ cách để nâng cao sản lượng, dùng nó để làm chốt, cũng sẽ giải quyết được vấn đề phức tạp của chúng ta bấy lâu nay về khả năng kiên cố.
- Lúc nãy ta nghe ngươi nói còn có đường ray nữa phải không?
- Đúng vậy! Vấn đề lớn nhất chính là đường ray, chúng ta hiện tại có thể đúc ra đường sắt dài một trượng, sau đó có thể dùng hai miếng sắt kẹp lại bằng đinh ốc và ốc cài, cố định hai đường ray sắt liền kề lại với nhau, hiện tại vấn đề là đinh ốc và ốc cài không nhiều, nên mới phải nghĩ cách nâng cao sản lượng, nếu như không được thì chúng ta sẽ dùng biện pháp cũ, dùng đồng nung chảy để đúc thành, lại một vấn đề khác về độ rung lắc thì phải giải quyết như thế nào? Còn việc để đường ray cố định không rời vị trí thì phải giải quyết như thế nào?
Phạm Ninh ngồi xổm xuống, nắm một đống cát trên tay rải đều trên mặt đất:
- Đầu tiên cần làm phẳng đất, sau đó rải đá vụn trên đó, giống như nắm cát này vậy.
Phạm Ninh lại tìm một nhánh cây nhỏ bẻ thành vài đoạn, đặt lên trên nền cát:
- Con người khi ngủ nếu như không có gối đầu, sẽ cảm thấy dưới đầu rất cứng, không thoải mái, đường ray cũng như vậy, vậy thì chúng ta sẽ làm cho đường ray một cái gối đầu, dùng loại gỗ mềm một chút, đặt ở dưới đường ray, cứ cách ba thước đặt một cây gỗ, gọi là tà vẹt, tà vẹt gỗ đặt trong đá vụn để đảm bảo mặt đất bằng phẳng, như vậy khi xe lửa chạy trên đường ray sẽ không dễ bị rung lắc, vả lại còn có thể dùng đinh sắt lớn để cố định đường ray trên tà vẹt, đảm bảo đường ray không rời vị trí, có tác dụng rất lớn.
Đám thợ thủ công liền hiểu ngay, gật đầu tới tấp:
- Đây là một biện pháp hay, có thể thử xem.
Điền Hoa vui mừng quá đỗi, vội vàng nói:
- Vấn đề đã có thể giải quyết như vậy, nói không chừng nửa năm sau chúng ta đã có thể cho ra xe lửa để thử nghiệm rồi.
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Ta rất là mong chờ!
Lúc này, một viên quan của phủ Sở Vương gấp gáp chạy đến, hành lễ với Phạm Ninh rồi nói:
- Có thư khẩn cấp từ triều đình do chim bồ câu gửi đến, hình như là do đích thân Thiên tử viết tay.
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Ta biết rồi, sẽ lập tức quay về!