- Hàn huynh!
Bỗng nhiên có người gọi ông ta, Hàn Kỳ ngẩng đầu lên, thấy Phú Bật và Văn Ngạn Bác, ông ta lập tức mừng rỡ, vội vàng lên trước nói:
- Hai vị tướng công tại sao lại ở đây?
Phú Bật ha hả cười nói:
- Vừa rồi tùy tùng của Hàn công đến báo, nói Hàn công đã tới rồi, chúng ta đặc biệt tới nghênh tiếp.
Trong lòng Hàn Kỳ cảm động, vội vàng nói:
- Ta chỉ bảo tùy tùng đến chào hỏi, nói ta đã đến kinh thành rồi, haiz! Lại còn phiền hai vị tướng công đích thân ra nghênh tiếp, thật hổ thẹn!
- Hàn công không cần phải khách sáo như vậy, chúng ta cũng là lão bằng hữu mấy mươi năm rồi, xin mời!
Phú Bật và Văn Ngạn Bác mời Hàn Kỳ đến Tri Chính Đường, ba người ngồi xuống, tùy tùng dâng trà lên, Phú Bật hỏi:
- Tình hình trị lý Hoàng Hà thế nào rồi?
- Chỉ có thể nói là mấy năm gần đây sẽ không xảy ra chuyện gì, chủ yếu là do lượng bùn cát ở vùng thượng lưu đổ đến quá lớn, lòng sông không ngừng dâng lên, làm cho Hoàng Hà cần phải liên tục trị lý mấy trăm năm, nếu không vài năm sau đê sẽ bị vỡ, hiện tại có trị lý thế nào cũng là trị phần ngọn không trị phần gốc được, nếu muốn hoàn toàn trị lý dứt điểm cho Hoàng Hà, thì cần phải giảm bớt lượng bùn cát trong nước, vậy thì phải xử lý nó ở thượng lưu, dời dân chúng ở cao nguyên xuống dưới, khôi phục thành một khu rừng rộng lớn trở lại, Hoàng Hà có lẽ sẽ ổn, nhưng vào giai đoạn này không dễ vậy đâu!
Văn Ngạn Bác nói:
- Hai năm trước Phạm Ninh cũng là ý này, tận lực giảm bớt nhân khẩu ở vùng thượng lưu của Hoàng Hà, lúc đó hắn nói thế nào vậy ta? Đúng rồi, cần phải tích cực trồng cây xanh tạo rừng, khôi phục thảm thực vật, giảm bớt đất bị sạt lở, so với cách nghĩ của Hàn công, mặc dù cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau.
Hàn Kỳ gật gật đầu:
- Nghe nói tiểu phạm tướng công đã khéo léo từ chối vị trí tướng quốc, chuyện này là tại sao?
Phú Bật và Văn Ngạn Bác nhìn nhau, trên mặt hai người đều lộ ra nét cười khổ, Hàn Kỳ ngẩn ra,
- Sao hả, ngay cả ta cũng không thể nói à?
- Không phải là không thể nói, mà không biết nên nói như thế nào?
Phú Bật thở dài nói:
- Sợ rằng thời gian hắn ở triều đình sẽ không còn dài nữa.
- Lời này là có ý gì?
Hàn Kỳ vẫn luôn ở phủ Đại Danh, tình hình của Phạm Ninh không biết rõ lắm, ông ta vẻ mặt hồ đồ nhìn Phú Bật, lại nhìn Văn Ngạn Bác.
Văn Ngạn Bác cười nói:
- Hàn công không biết việc Phạm Gia mua đảo ở hải ngoại ư?
- Đương nhiên là biết.
Hàn Kỳ lúc này mới tỉnh ngộ,
- Ý của hai người là, hắn muốn đi đến hải ngoại?"
Phú Bật gật gật đầu,
- Lần này nếu không phải Thái hậu gây áp lực, quan gia cũng sẽ không triệu hắn hồi kinh, như vậy hắn vẫn sẽ ở lại đảo Bắc, hơn nữa cả nhà của hắn đều đã chuyển đến đảo Bắc cả rồi, ý đồ của hắn còn không rõ ràng nữa sao?
Hàn Kỳ chau mày lại, ông ta không tin cho lắm, liệu có người từ bỏ chức thừa tướng của thượng quốc, đi tới hoang đảo ở hải ngoại làm đảo chủ không? Phạm Ninh là người khôn khéo như vậy, hắn làm sao có thể lựa chọn con đường này được?
- Vừa rồi lúc ta ăn cơm ở quán rượu, nghe khách uống rượu nói, thiên tử có chút thành kiến đối với hắn?
Phú Bật thản nhiên nói:
- Đều nói hắn công lao lấn chủ, bị ép phải lưu vong đến hải ngoại, cách nói này rất có tính đại biểu, khoảng thời gian trước, toàn thành đều nói như vậy, nhưng trên thực tế thì sao, nếu thiên tử không tín nhiệm hắn, liệu có đem năm trăm ngàn đại quân của Đại Tống giao vào tay hắn, cho hắn toàn quyền chỉ huy điều động không? Chỉ dựa vào điểm này, cách nói này không cần đánh cũng tự vỡ, thiên tử rất tín nhiệm Phạm Ninh, mặc dù có lúc cũng hơi hồ đồ một chút, nhưng chỉ cần tỉnh ngộ lại, thì sự tín nhiệm của người đối với Phạm Ninh vẫn như trước, Phạm Ninh muốn đi đến hải ngoại, thật ra là một loại ban thưởng của thiên tử đối với hắn.
- Ban thưởng ư?
Hàn Kỳ không hiểu nhìn Phú Bật.
Văn Ngạn Bác ở bên cạnh nói:
- Nếu thiên tử phong Hàn công làm quốc vương, ban thưởng cho ông một triệu thần dân và một vùng đất giàu có rộng lớn, liệu Hàn công còn muốn trở lại nữa không?
Hàn Kỳ rất kinh ngạc,
- Quả thật là vậy ư?
Phú Bật gật đầu,
- Rất nhanh sẽ xem xét chế độ phân đất phong hầu ở hải ngoại, nếu như xem xét thông qua, thì đảo Bắc nơi Phạm Ninh ở sẽ có tên là Sở quốc, trở thành quốc gia thuộc Đại Tống ở hải ngoại, tự trị cao độ, đây là nguyên nhân mà Phạm Ninh thà rằng buông bỏ cho vị trí tướng quốc, cũng muốn ở hải ngoại, thiên tử vì biểu dương công lao hắn đã diệt Tây Hạ, thu phục mười sáu châu của U Vân và hành lang Hà Tây, nên ban thưởng cho hắn một trăm ngàn hộ dân chúng, nếu như hắn có thể diệt được Liêu quốc, nói không chừng một trăm ngàn hộ sẽ biến thành mười lăm vạn hộ, đối với sự phồn vinh của đại lục phía nam Đại Tống hình thành sự chống đỡ có lực.
- Vậy lúc nào sẽ xem xét?
- Nhanh thôi! Mười ngày sau bản dự thảo sẽ trình lên thiên tử, do thiên tử quyết định khi nào sẽ tiến hành nghị sự.
.....
Thế cục của Liêu Đông càng ngày càng căng thẳng, Cẩm Châu, vào ba ngày trước, Phạm Ninh đích thân soái lĩnh ba trăm ngàn đại quân đã tới Cẩm Châu, còn hơn trăm chiếc thuyền vạn thạch cũng đã vận chuyển số lượng lớn lương thảo vật tư đến, dỡ hàng ở Cẩm Châu, rồi do thuyền nhỏ vận chuyển đến thành Cẩm Châu.
Liêu quốc bắt đầu co rút toàn diện, Gia Luật Hồng Cơ hạ lệnh dừng việc vây khốn ở phủ Đại Định, ba vạn kỵ binh quân Liêu rút về phủ Liêu Dương, quân trú đóng ở Liêu Tây Châu cũng lui về phủ Liêu Dương.
Lúc này, Gia Luật Hồng Cơ đã chẳng quan tâm đến sự ảnh hưởng nguồn thuế của đạo Đông Kinh, cưỡng ép trưng binh ở các thành của đạo Đông Kinh, trong vòng vài ngày ngắn ngủi, đã trưng tập được sáu vạn thanh niên cường tráng, làm cho tổng binh lực của quân Liêu ở phủ Liêu Dương đạt đến mười sáu vạn.
Sự cưỡng ép trưng binh của Gia Luật Hồng Cơ đã khơi dậy sự xung đột mãnh liệt ở các nơi của đạo Đông Kinh, cư dân bên trong thành ồ ạt rời khỏi quê nhà, khiến cho kế hoạch mở rộng binh lực đến hai trăm ngàn của Gia Luật Hồng Cơ bị phá sản, cũng phá hoại nghiêm trọng cơ sở thống trị của Liêu quốc ở đạo Đông Kinh, triệt để mất đi lòng dân.
Tuy nhiên Phạm Ninh không hề hạ lệnh tiến công phủ Liêu Dương, đại quân của hắn sau khi chiếm lĩnh Liêu Tây Châu liền đình chỉ việc tiến về phía đông, giằng co với phủ Liêu Dương ngoài trăm dặm.
Buổi chiều hôm nay, Tào Thi bị Liêu quân vây khốn mấy tháng trời kia soái lĩnh mười ngàn quân đội đã tới Liêu Tây Châu.
Phạm Ninh lệnh binh lính lấy trà thay rượu, hoan nghênh Tào Thi từ phủ Đại Định trở về.
Sau một lần thất bại, tâm trạng của Tào Thi có hơi trầm thấp, hắn uống ngụm trà, chậm rãi nói:
- Đem trách nhiệm hoàn toàn đẩy cho Hàn tướng công là không công bằng, trên thực tế, lần thất bại này ta phải gánh chịu sáu phần trách nhiệm, rất nhiều tướng lĩnh đều khuyên ta ổn định một chút, nhưng ta sợ thuỷ quân đoạt công lao, cho nên ta không có nghe lời khuyên bảo.