Phạm Ninh thấy tay ông run nhè nhẹ, liền biết nội tâm của ông đang kích động, liền nói với ông:
- Ông có biết, ta chưa bao giờ vì tư tình mà làm trái pháp luật cả, ta biết rất rõ tại sao hai người bị thất bại, trên thực tế, Liêu quân cũng tổn thất trầm trọng, tình báo ta nhận được từ các con đường cho thấy, trận chiến đấu kịch liệt đó, Liêu quân ít nhất tổn thất ba vạn quân, còn các ngươi tổn thất sáu mươi bốn ngàn người, thêm vào thuỷ quân tám ngàn người, gần bảy vạn người chết, tổn thất này có thể nói là lần thảm trọng nhất trong hai mươi năm nay.
Hàn tướng công thân làm chủ soái, đã cách chức tướng quốc, còn ông thân làm chủ tướng tiền quân, thua thì phải chịu trách nhiệm, sẽ bị miễn đi quan hàm thượng tướng quân, bị giáng chức làm Hữu vệ tướng quân, nhưng mà ông không một mình chạy trốn, dẫn đến toàn quân bị giết, mà là không ngừng thu thập tàn quân, làm cho nhân số của tàn quân đạt tới ba mươi sáu ngàn người, hạn độ lớn nhất đã bảo vệ gần bốn phần binh lực, hơn nữa còn đoạt được phủ Đại Định, vẫn thủ vững đến nay, cho nên ông có công cũng có tội, ta đã đề nghị thiên tử tiếp tục bổ nhiệm ông làm phó soái, nếu ông có thể lập công trong trận đại chiến tiếp theo, thì ông vẫn có hy vọng khôi phục nguyên chức.
- Ta không cần khôi phục chức, tốt nhất ta có thể triệt để miễn chức, như vậy trong lòng ta mới cảm thấy tốt hơn, ta có lỗi vì những huynh đệ chết thảm đó, mấy tháng nay, mỗi buổi tối ta đều mơ thấy bọn họ máu chảy đầm đìa đứng trước mặt ta, nếu không phải bảo vệ những binh lính còn lại, ta sớm đã sụp đổ rồi.
Nói đến đây, Tào Thi bụm mặt thất thanh khóc rống lên:
- Ta có lỗi với các huynh đệ, có lỗi với người nhà của bọn họ.
Phạm Ninh vỗ vỗ vào bả vai ông, trầm giọng nói:
- Đợi sau khi chiến tranh kết thúc, chúng ta cùng nhau ra biển! Ta trở về đảo Bắc, ông đi đảo Nam, quên đi những cơn ác mộng đó.
Cảm xúc của Tào Thi không dễ gì mới bình tĩnh trở lại, ông lau đi nước mắt, gật đầu nói:
- Ta đã nói với đại Công chúa rồi, nàng cũng bằng lòng đi đến đảo Nam với ta.
Phạm Ninh cười nói:
- Đại Công chúa bằng lòng đi đảo Nam thì không còn gì tốt hơn nữa, chỉ cần người chịu đi, đảo Nam ít nhất cũng có thể nhận được ba vạn hộ di dân.
- Chuyện này nói sau đi! Điện hạ và Liêu quân đang giằng co, bước tiếp theo nên đánh như thế nào?
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Giằng co chỉ là vì muốn kéo dài thời gian, trận chiến toàn phương vị này không chỉ là công đánh phủ Liêu Dương thôi, ông hiểu ý của ta không?
Tào Thi trầm ngâm một chút nói:
- Chẳng lẽ điện hạ muốn chia binh đi đánh Thượng Kinh?
Phạm Ninh cười nói:
- Thượng sách là dùng kế đoạt được, ta làm sao có thể xuất binh đi đánh Thượng Kinh, tự nhiên sẽ có người bằng lòng xuất binh thay ta đánh, ông có thể nghĩ đến là ai không?
Tào thi thốt ra,
- Bộ Khắc Liệt!
Phạm Ninh khẽ gật đầu:
- Nói cho đúng là bộ Liệt Sơn!
- Điện hạ đã phái sứ giả đi rồi ư?
- Lưu Khuê đã sớm xuất phát rồi, hiện tại ông ta hẳn đã tới bộ Liệt Sơn rồi.
Tào Thi trầm ngâm một chút nói:
- Đại tù trưởng Đô Bặc La của bộ Liệt Sơn nghe nói khá ác nghiệt vô tình, lúc trước đại tù trưởng của bộ Khắc Liệt từng cầu xin hắn ta, dù gì cũng là huynh trưởng của hắn ta, nhưng hắn ta cũng không chịu xuất binh cứu viện, làm cho bộ Khắc Liệt bị Liêu quốc trấn áp tàn khốc, giết hơn hai vạn người, đầu của đại tù trưởng bị Gia Luật Hồng Cơ dùng làm cái bô.
Phạm Ninh lắc đầu:
Ta từng giao tiếp với Đô Bặc La ở phủ Đại Đồng, ông không thể nói gã ác nghiệt vô tình, chỉ có thể nói là gã đang ngẫm ngầm chịu đựng, nếu không phải gã kiềm chế nhẫn nại, Liêu quốc cũng sẽ không tha cho bộ Liệt Sơn đâu, còn lần này không giống với lúc trước.
- Chỉ sợ cái Đô Bộc La muốn quá cao.
Phạm Ninh cười nói:
- Ta không sợ gã chào giá, ta cho gã một cái giá tốt khiến gã khó có thể cự tuyệt, tin rằng gã nhất định sẽ động lòng.
Bộ Liệt Sơn và bộ Khắc Liệt nằm ở bộ phận trung đông của thảo nguyên Mạc Bắc, bọn họ vốn là hai bộ lạc lớn trong số tám bộ lạc Địch Liệt của thảo nguyên Mạc Bắc, bộ Địch Liệt bị Liêu quốc đánh bại khi kháng chiến với Liêu quốc khi chúng xâm nhập vào thảo nguyên, bộ lạc bị phân tán, bộ Liệt Sơn và bộ Khắc Liệt tự mình độc lập, bọn họ thâu tóm không ít bộ lạc nhỏ, dần dần trở thành bộ lạc lớn nhất vùng đông bắc của thảo nguyên Mạc Bắc.
Bộ Khắc Liệt vẫn cương quyết không chịu thuần phục, nhiều lần phản loạn, ba năm trước nó và bộ Nữ Chân đồng thời tạo phản, khí thế vô cùng lớn mạnh.
Sau khi Gia Luật Hồng Cơ tiêu diệt bộ Nữ Chân, lại phái đệ đệ Gia Luật Hồng Thái dẫn một trăm ngàn đại quân tiêu diệt bộ Khắc Liệt, bộ Khắc Liệt bị Liêu quân đánh bại hoàn toàn, và trấn áp tàn khốc, hai vạn thanh niên cường tráng bị giết, đầu của đại tù trưởng Đô Văn Liệt bị chặt xuống đưa đến Thượng Kinh, vô số nữ nhân và trẻ con bị bắt giữ, ban cho bộ tộc Khiết Đan đã tham gia bình phản, còn một bộ tộc khác bị bộ Liệt Sơn thâu tóm, bộ Khắc Liệt biến mất từ đó.
Sau khi bộ Khắc Liệt biến mất, bộ Liệt Sơn bởi vì bằng lòng chấp nhận thuế dê cao của Liêu quốc nên mới may mắn tồn tại, nó đồng thời tiếp quản bãi cỏ của bộ Khắc Liệt, mấy năm nay vẫn luôn âm thầm phát triển.
Nhưng năm trước ở phủ Đại Đồng, bộ Liệt Sơn, bộ Nãi Man và bộ Đạt Đán đã bán đứng Liêu quân, làm cho toàn bộ Liêu quân bị tiêu diệt trong chiến dịch ở phủ Đại Đồng, Liêu quốc cũng vì vậy mà vứt bỏ Tây Kinh.
Gia Luật Hồng Cơ cực kỳ tức giận, mấy lần công khai tỏ thái độ muốn nghiêm trị bộ Liệt Sơn, nhưng bởi vì binh lực không đủ, có chút lực bất tòng tâm, điểm này đã bị Đô Bộc La nắm được, khi gã muốn thám thính tự tiện giảm thuế dê xuống, cũng không bị Liêu quân hỏi tội, Đô Bốc La lập túc hiểu rõ, bây giờ Liêu quốc miệng cọp gan thỏ, bên trong đã hoàn toàn hư thối, không còn là Liêu quốc thực lực hùng mạnh của lúc trước nữa.
Vào lúc này, sứ giả Phạm Ninh phái tới đã đến bộ Liệt Sơn.
Ở trong đại trướng chiếm đất gần một mẫu, Đô Bộc La thiết yến khoản đãi đặc sứ Đại Tống Lưu Khuê từ nơi xa đến.
Ở phủ Đại Đồng, Lưu Khuê và con trai của Đô Bộc La là Đô Sơn nhiều lần tiếp xúc, cuối cùng đã đạt thành phương án hợp tác.
Có được sự hợp tác vui vẻ của phủ Đại Đồng, Đô Bộc La đương nhiên không phản đối tiếp tục hợp tác với quân Tống thêm lần nữa, về phần nội dung hợp tác là cái gì, thì hai bên cần phải nghiên cứu thảo luận rồi.
Trong đại trướng bày đầy thịt rượu, hai gã thể trạng dũng mạnh biểu diễn đô vật, góp vui cho buổi yến tiệc.
Đô Bộc La nâng chén cười nói với Lưu Khuê:
- Ta nghe nói tiểu Phạm tướng công dẫn đầu đại quân đại chiến với Gia Luật Hồng Cơ ở phủ Liêu Dương, không biết tình hình chiến đấu như thế nào?
Bộ Liệt Sơn cách Đại Tống đường xá xa xôi, tin tức không thông, gã cũng không biết chuyện Phạm Ninh từ bỏ chức tướng quốc vào năm trước, cũng không biết Phạm Ninh năm nay đã nhận lại chức tướng quốc, mặc dù nghe nói quân Tống bại trận ở Liêu Dương, nhưng chi tiết cụ thể gã không rõ lắm.