- Khởi bẩm bệ hạ, ít nhất có sáu trăm ngàn quân Tống tập kết ở phủ Đại Định, rất nhanh sẽ phát động tiến quân đến Thượng Kinh, không chỉ có bọn họ, mà bộ Nãi Man, bộ Đạt Đán và bộ Liệt Sơn cũng nhìn chằm chằm vào chúng ta như hổ rình mồi, nghe nói ba bộ lạc bọn chúng chuẩn bị liên minh ở thảo nguyên, chúng ta gặp phải thế nam bắc giáp công, tình thế cực kỳ nghiêm trọng.
Gia Luật Hồng Cơ khẽ thở dài một cái,
- Ngày này trẫm đã sớm đoán được rồi, cho nên trẫm vẫn luôn suy xét đối sách, trẫm suy tính suốt nửa tháng, chỉ có một biện pháp duy nhất có thể bảo đảm được sự tồn tại của Đại Liêu, đó chính là dời đô.
- Dời đô ư?
Gia Luật Hồng Thái lập tức chấn động.
Gia Luật Hồng Thái hoài nghi mình đã nghe nhầm, nhưng thấy vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt của hoàng huynh, ông ta liền biết hoàng huynh không phải là tiện miệng, mà đã suy nghĩ thấu đáo rồi mới nói.
- Hoàng huynh, nhất định phải dời đô sao?
- Ngoài cách này ra, các ngươi còn cách nào khác để bảo toàn nước Liêu không?
Gia Luật Hồng Cơ lạnh lùng hỏi.
Gia Luật Hồng Thái không dám nói nữa, trên thực tế, ông ta và các đại thần đang thương lượng việc giảng hòa với Đại Tống, đưa ra sự nhượng bộ thích đáng, ví dụ như từ bỏ xưng đế, chấp nhận triều Tống sắc phong Liêu Vương, vân vân…
Cho nên hôm nay Gia Luật Hồng Thái tới tìm hoàng huynh, chính là để thảo luận chuyện này với hoàng huynh, nhưng hoàng huynh lại đề xuất dời đô, khiến ông ta không dám nói nhiều.
Gia Luật Hồng Cơ liếc nhìn ông ta một cái rồi nói:
- Cách của các ngươi chắc là cầu hòa với Đại Tống, thứ nhất, Đại Tống liệu có chấp nhận cầu hòa không? Nếu như trẫm là Triệu Húc, điều trẫm cần là đầu hàng, chứ không phải cầu hòa, cầu hòa là thủ đoạn chỉ dùng trong trường hợp hai bên có thế lực ngang nhau, hiện giờ nước Liêu còn có tư cách cầu hòa nữa ư?
Dừng lại một lát, Gia Luật Hồng Cơ lại nói:
- Nhường một bước, cho dù có cầu hòa thành công, vậy có giữ nổi đế hiệu của chúng ta hay không? Nước Liêu chỉ có dũng sĩ chết trận, tuyệt đối không có những kẻ hèn nhát nhu nhược quỳ gối trước mặt kẻ khác, trẫm quyết định dời đô, chính là vì không muốn quỳ trước mặt Đại Tống.
Nếu Gia Luật Hồng Cơ đã nói quả quyết đến như vậy, Gia Luật Hồng Thái cũng không tiện nhắc tới việc cầu hòa với Đại Tống nữa, ông ta đành phải hỏi:
- Hoàng huynh dự định dời đô đến đâu?
Gia Luật Hồng Cơ chỉ vào tấm bản đồ đang mở nói:
- Trẫm dự định chia làm hai bước, bước đầu tiên phải đứng vững ở phía bắc Kim Sơn trước, sau đó hướng về phía tây Lăng Sơn, lấy hồ Toái Diệp làm trung tâm, ở nơi đó xây dựng lại Đại Liêu.
Phía Bắc Kim Sơn là nơi tận cùng phía Tây mà nước Liêu đã mở rộng, cũng là nơi tận cùng phía tây của đạo Thượng Kinh, bên đó thuộc địa bàn của bộ tộc Nãi Man, nhưng mà lãnh thổ của bộ tộc này rất lớn, chân núi phía bắc Kim Sơn không phải là phạm vi thế lực chủ yếu của bọn họ, bên đó chỉ có mười mấy bộ lạc nhỏ, nước Liêu có thể đứng vững ở đó, mấu chốt là khu vực Toái Diệp, bao gồm chín nước Túc Đặc ngày xưa, bên đó là địa bàn của Hắc Hãn, nước Liêu muốn mở rộng về phía đó, thì khó tránh khỏi một trận ác chiến.
- Bệ hạ đã quyết định rồi ư?
Gia Luật Hồng Cơ chậm rãi gật đầu:
- Trẫm đã suy nghĩ rất lâu, cũng đã hạ quyết tâm rồi, mặc dù sẽ phải chiến tranh trong thời gian dài khi muốn đối phó với Hắc hãn, nhưng quan hệ của chúng ta và Hồi Hột Tây Châu rất tốt, mà Hồi Hột Tây Châu và Hắc Hãn từ trước đến giờ vẫn luôn đối địch nhau, thế nên trẫm suy xét có thể liên kết với Hồi Hột Tây Châu cùng tiêu diệt Hắc Hãn, một khi diệt được Hắc Hãn, nước Liêu vào được Toái Diệp, Trẫm có thể nhường khu vực chân núi phía bắc Kim Sơn cho Hồi Hột Tây Châu.
- Bệ hạ, chỉ e là phải mấy đời sau mới có thể thực hiện được giấc mộng này.
- Quả thực cần thời gian, trẫm hi vọng dùng một trăm năm thời gian, xây dựng một nước Liêu ở phía Tây.
- Nhưng liệu nước Tống có đuổi cùng giết tận chúng ta không?
Gia Luật Hồng Thái nhỏ tiếng hỏi.
Gia Luật Hồng Cơ cười nhạt nói:
- Đối với vương triều trung nguyên mà nói, sự uy hiếp của phía Bắc không phải là một dân tộc du mục nào đó, Hung Nô đã đi, thì có Nhu Nhiên đến, Nhu Nhiên đi rồi, thì Tiên Ti đến, Tiên Ti đi rồi, Đột Quyết tới, Đột Quyết đi rồi, Hột Hột tới, sau đó lại là Khiết Đan chúng ta, hiện giờ Khiết Đan sắp đi rồi, vậy thì sẽ là ai tiếp đây? Bộ Liệt Sơn, bộ Đạt Đán và bộ Nãi Man, đều có khả năng, trẫm tin là Đại Tống càng thích một thảo nguyên Mạc Bắc chia năm sẻ bảy, Đại Tống sẽ không đuổi cùng giết tận chúng ta, ngược lại, triều Tống hi vọng nước Liêu sau khi dời về phía Tây sẽ trở thành một lực lượng để kiềm chế ba bộ lạc lớn trên thảo nguyên kia.
- Bệ hạ muốn phái người đến triều Tống đàm phán ư?
Gia Luật Hồng Cơ gật đầu:
- Sứ giả trẫm phái đi đã lên đường rồi.
Ba ngày sau, Gia Luật Hồng Cơ ban bố ý chỉ dời đô, dẫn theo mấy chục vạn người Khiết Đan và người Hề dời đô tới thành Kim Sơn ở tận cùng phía tây của đạo Thượng Kinh, đó là một nơi vô cùng xa xôi, cách Thượng Kinh có đến mấy nghìn dặm.
Tin tức truyền ra, cả triều đình đều xôn xao, số lượng người phản đối rất nhiều, Gia Luật Hồng Cơ lập tức truyền ý chỉ thứ hai, Thượng Kinh vẫn là một trong những đô thành của Đại Liêu, người không muốn dời về phía Tây, có thể ở lại, triều đình sẽ không miễn cưỡng, nhưng ý định dời đô đã quyết, không được phản đối.
Phản đối vô hiệu, trên dưới nước Liêu bắt đầu chuẩn bị cho việc dời đô về phía tây, Gia Luật Hồng Cơ đã đặt ra mốc thời gian, nửa tháng sau chính thức dời đô, trước khi tuyết rơi đi đến thành Kim Sơn.
Quân Tống không vội vàng lên bắc thảo phạt Thượng Kinh, vẫn đang chuẩn bị cho việc bắc phạt, lương thảo và vật tư của sáu mươi vạn đại quân, có thể vận chuyển tới huyện Trường Lạc Tha Châu qua sông Liêu, nơi này cách Thượng Kinh chưa đến hai trăm dặm, nhưng mà thượng lưu của sông Liêu có hai dòng sông, một dòng chảy về hướng đông bắc vẫn gọi là sông Liêu như trước, nhánh sông còn lại chảy về phía Tây gọi là Hoàng Thủy, Thượng Kinh gọi là phủ Lâm Hoàng.
Sáu mươi vạn đại quân đang trùng trùng điệp điệp di chuyển về phía Bắc, quân Tống của hiện tại đã không phải là quân Tống của ba mươi năm trước nữa, từ Côn Châu nhận được ba mươi vạn con ngựa chiến, còn số ngựa chiến đạt được từ Hà Tây, Tây Hạ và nước Liêu đã không dưới triệu con.
Trong sáu mươi vạn đại quân mặc dù chỉ có mười lăm vạn kỵ binh chuyên nghiệp, nhưng mỗi một sĩ binh đều có một con ngựa chiến để cưỡi, như vậy để cho việc hành quân của quân đội không còn gian nan, tốc độ cũng khá nhanh, đội ngũ như một dòng sông đang chảy trên quan đạo.
Chiếc xe ngựa Triệu Húc ngồi vô cùng to lớn rộng rãi, do mấy chục con ngựa kéo xe, bên trong xe chính là mấy căn phòng di động, có phòng ngủ, phòng sách và phòng họp nhỏ, dài khoảng ba trượng, rộng đạt một trượng, riêng bánh xe phía dưới đã có tám đôi, đều được tạo ra từ thép tinh luyện cả, còn có lốp xe cao su, di chuyển vô cùng vững vàng, trên cơ bản sẽ không bị xóc.