Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 1167 - Chương 1164

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 1164
 

Lao công trên bến thuyền chủ yếu là đẩy xe bánh gỗ, chỉ thấy qua lại chuyển hàng trên bến thuyền và kho hàng.

Ở đây Phạm Ninh nghe thấy một số ngôn ngữ kì quặc, vừa quay đầu lại, không ngờ là mười mấy người châu Âu mắt xanh tóc vàng đang đứng phía sau mình.

Châu Âu vào thời kì Bắc Tống, vẫn là thời đại của Đế quốc La Mã thần thánh, trên thực tế là một đống vương quốc hợp thành, vương quốc Italy, vương quốc Hungary, vương quốc Ba Lan, vương quốc France, vương quốc Bourgogne, vương quốc Thụy Điển, vương quốc Na Uy, vương quốc Đan Mạch, vương quốc Anh, vân vân…, phía dưới vương quốc còn có một đống công quốc lớn hơn nữa, thật ra chính là thời đại phong kiến điển hình, cách thời đại hàng hải ít nhất cũng có năm trăm năm.

Nhưng Châu Âu lúc này vẫn cực kỳ say mê tơ lụa, đồ sứ đến từ phương Đông như trước, nhưng bọn họ không đi đến phương đông xa xôi được, người Ả Rập liền đảm đương hai đường buôn lậu.

Bởi vì đường buôn bán trên đất liền bị đứt, nên đường biển bắt đầu hưng thịnh lên.

Đây chính là lí do Tân Cảng xây dựng không bao lâu, liền trở thành hải cảng phồn thịnh nhất Nam Dương.

Điều Phạm Ninh cảm thấy hứng thú chính là, bọn người Châu Âu này làm sao đến được, không ngờ còn có một thiếu nữ Châu Âu, phải biết rằng, mũi Hảo Vọng gần bốn trăm năm sau mới được người Châu Âu phát hiện, và bắt đầu xây dựng tuyến đường biển mới.

Một tên thương nhân Ả Rập làm phiên dịch cho bọn họ.

Giống với cách nghĩ của Phạm Ninh, bọn thương nhân Châu Âu này đến từ Genova, nhưng bọn họ không phải người Genova, mà đến từ Đế quốc La Mã thần thánh.

Thông qua phiên dịch, Phạm Ninh mới biết sau khi huynh đệ Pillow và Pirod du lịch đến Tống triều, hai người về Genova đã viết một quyển sách "Đông phương du kí", làm kinh động toàn bộ Châu Âu, vố số thương nhân Châu Âu đều muốn trực tiếp đi đến phương đông, không muốn tiếp tục bị người Ả Rập thừa cơ trục lợi nữa.

Rất nhiều thương nhân đều men theo quỹ tích của huynh đệ nhà Pi đi tới phương Đông, chiếc thuyền của biển đỏ ở cảng Aizab chuyển hàng hóa xuống, giả thiết vận chuyển bằng đường bộ đến sông Nin, dọc theo con sông đến Alexander, đây vẫn là Genova, đường thương đạo truyền thống của thương nhân Venice khi đi đến phương đông, có thương nhân chuyên môn người Karimi quản lý, chủ yếu là khá an toàn, đám thương nhân Châu Âu này chính là đến đây như vậy, đi suốt bốn tháng trời.

Đường thương đạo này Phạm Ninh sớm đã nghe nói, cảng Aizab chính là cảng Guisser của ngày nay, Hốt Tư chính là Augustus ở trên sông Nin ngày nay, cách nhau hơn bốn trăm dặm, đây là đường thương đạo cổ.

Mười mấy tên thương nhân Châu Âu nghe nói Phạm Ninh không ngờ lại biết đến Colombo, chốc lát có một loại kích động khi tha hương gặp cố nhân, đặc biệt là người trung niên dẫn đầu, y chính là người Colombo, nhưng mà nhà thờ Colombo mà Phạm Ninh biết, y lại không có ấn tượng, nhà thờ Colombo rất nhiều, nhà thờ mà Phạm Ninh chỉ định phải hai trăm năm sau mới bắt đầu xây dựng lại.

Nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến thiện cảm của mọi người đối với hắn.

- Các ngươi ngồi lạc đà đi bao lâu rồi?

Phạm Ninh hỏi.

Người đàn ông trung niên cầm đầu tên là Banse, tên đầy đủ gọi là Ludwig. Feng. Banse, thiếu nữ kia chính là con của y, tên là Asabel. Banse, chỉ có mười hai tuổi, hai cha con đến từ Rudesheim am Rheip của Đế quốc La Mã thần thánh, Banse là đại thương nhân kinh doanh hàng hóa ở phương đông, bọn họ tổng cộng có hơn sáu mươi người, đều là thương nhân phía bắc của Đế quốc La Mã thần thánh, lần này, mọi người kết bạn cùng nhau đến phương đông tìm kiếm cơ hội buôn bán.

Banse thông qua phiên dịch nói:

- Đường bộ thời gian không lâu, chỉ có ba ngày, đáng tiếc chính là không có cách vận chuyển nhiều hàng hóa, cho nên lần này chúng tôi đến phương đông, là muốn mua một số hàng hóa có giá trị cao, như tơ lụa, hương liệu quý, đồ sứ thượng đẳng tinh tế.

Phạm Ninh trầm ngâm một chút nói:

- Thật ra các người có thể mua một nhà kho lớn ở cảng Aizab, hàng hóa cứ đặt trong nhà kho, như vậy một lần có thể mua được rất nhiều hàng hóa, sau đó phái người từ hải cảng vận chuyển hàng hóa đến cảng Alexander, như vậy không phải là rất tốt sao?

Kiến nghị của Phạm Ninh làm cho các thương nhân Châu Âu ngây ra một chút, bọn họ bắt đầu nhỏ tiếng thương lượng, đây là lần đầu tiên bọn họ đi đường thương đạo ở phương đông, rất nhiều việc không có nghĩ tới.

Lúc này, chủ quan của các nha môn lớn ở Tân Cảng ồ ạt chạy gấp tới bến tàu bái kiến Phạm Ninh, khiến cho bọn thương nhân Châu Âu cảm thấy kinh ngạc.

Phạm Ninh hỏi thị bạc sứ Trương Đình:

- Đây là nhóm người Châu Âu đầu tiên ư?

- Bọn họ không phải, đến nhiều nhất là thương nhân Genova và Venice, bọn họ hình như là thương nhân phương tây của một quốc gia khác.

Vào lúc Phạm Ninh đang dò hỏi đám thương nhân Châu Âu này, cô gái nhỏ Asabel ở bên cạnh lại nghiêng đầu đánh giá Phạm Ninh, cô bé tràn đầy sự hiếu kỳ đối với Phạm Ninh.

- Tiên sinh, ông là quan lớn của đế quốc phương đông ư?

Asabel ngẩng đầu lên nhìn Phạm Ninh hỏi.

Phạm Ninh vừa rồi đang trò chuyện cùng với đám người BanBell, đã mơ hồ hiểu được bọn họ đang nói gì, kiếp trước Phạm Ninh biết không ít tiếng Đức, tiếng Đức thời trung cổ là tiếng Đức đỉnh cao, về sau mới từ từ dung hòa thay đổi và biến thành tiếng Đức của hôm nay, nhưng xét cho cùng vẫn là đời này truyền qua đời khác.

Phạm Ninh suy nghĩ một lát, liền cười dùng tiếng Đức trả lời cô bé:

- Ta từng là tể tướng của đế quốc phương đông.

- Vậy bây giờ thì sao?

Asabel lại hỏi.

- Ta bây giờ là một quốc vương.

Lúc thiếu nữ nghe nói Phạm Ninh là tể tướng của đế quốc phương đông, đồng thời cũng là một quốc vương, đôi mắt xanh biển của cô ấy chốc lát sáng lên.

Mọi người đột nhiên xôn xao, mấy mươi tên thương nhân Châu Âu vô cùng kinh ngạc, người thanh niên phương đông này không ngờ lại biết nói tiếng quê hương của bọn họ, phải biết vừa rồi bọn họ nói chính là tiếng Italy, không dễ gì mới tìm được một người phiên dịch.

Banse kinh ngạc hỏi:

- Phạm tiên sinh sao lại biết nói ngôn ngữ của chúng tôi?

- Học được từ hai người thương nhân Italy.

Banse thành khẩn thi lễ với Phạm Ninh,

- Phạm tiên sinh có thể cho chúng tôi một kiến nghị hay được không?

- Banse đừng ngại nói cách nghĩ của các người trước xem?

- Chúng tôi rất cảm tạ sự nhắc nhở của Phạm tiên sinh, chúng tôi quyết định lợi dụng mấy chiếc thuyền biển lớn của nước Tống, mua tơ lụa, đồ sứ và hương liệu, sau đó ở cảng Aizab thuê dùng kho hàng, xây dựng một đường thương đạo dài lâu.

Phạm Ninh cười nói:

- Đây là một quyết định thông minh và sáng suốt, nhưng các người có thể bồi dưỡng cơ hội buôn bán, có thể đạt được lợi ích lớn hơn nữa.

- Mong Phạm tiên sinh nói rõ!

- Ví dụ như trà, trà là đồ uống cao nhã của người phương đông, dùng đồ sứ uống trà, là tượng trưng cho văn minh và thân phận, các người có thể mang trà đến phương tây, ví dụ như có thể để cho tiểu thư Asabel học cách làm sao nấu trà, làm sao phân biệt trà, sau khi học được vài năm, cô bé đem văn hóa trà của phương đông mang về phương tây, ở trong cung đình tiến hành biểu diễn, tin rằng thức uống trà rất nhanh sẽ lưu hành ở phương tây, mà trước khi sự việc xảy ra Banse tiên sinh đã dựng lên đường thương đạo của trà, như vậy sẽ chiếm được cơ hội buôn bán trước người Italy một bước.

Bình Luận (0)
Comment