Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 1166 - Chương 1163

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 1163
 

- Không phải đều là thuyền hơi nước sao? sao lại dùng thuyền buồm lại rồi?

- Bắt đầu dùng lại vào ba tháng trước rồi, hội trưởng lão đều đã nhất trí phê chuẩn, vương phi cũng đã kí tên.

- Chuyện này ta không quan tâm, nhưng ta muốn biết nguyên nhân?

- Nguyên nhân là do một con thuyền vốn định đến đại lục nam, đột nhiên động cơ hơi nước bị hỏng, thuyền đó lênh đênh trên biển hai mươi mấy ngày, cuối cùng được thuyền cứu trợ mà bọn huynh phái đi tìm thấy, chính bởi vì nguyên nhân này, bọn huynh quyết định khôi phục cột buồm và thuyền buồm, để sử dụng trong tình huống khẩn cấp, thực ra không hề ảnh hưởng tới ống khói của động cơ hơi nước, hơn nữa hiện giờ đang thổi gió bắc, có sự hỗ trợ của gió bắc, động cơ hơi nước cũng đỡ tốn lực, ít nhất cũng tiết kiệm được ba mươi phần trăm nhuyên liệu.

- Cột buồm nói dựng là dựng được ư? Đã rất nhiều năm không dùng cột buồm rồi.

Phạm Ninh lại cảm thấy nghi hoặc hỏi.

- Vị trí của cột buồm vẫn luôn được giữ lại, thuyền mới cũng vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng.

Phạm Ninh gật đầu, liền không hỏi thêm về việc này nữa.

Hôm nay đội thuyền đã đến phủ Lã Tống, đội thuyền cần tiếp tế nước ngọt, phải dừng lại ba ngày, các di dân có thể lên bờ hoặc vào thành tham quan, để giảm sự mệt mỏi vì bị say thuyền, đây cũng là cách bất đắc dĩ mới được nghĩ ra vì có khá nhiều người bị say thuyền, sau khi nghỉ ngơi ba ngày ở phủ Lã Tống, có tiếp tục ngồi thuyền cũng sẽ không bị say thuyền nghiêm trọng nữa, hơn nữa Lã Tống có một loại canh thảo dược, sau khi uống có thể giảm bớt triệu chứng say thuyền, đây cũng là thứ quan trọng mà đội thuyền cần tiếp viện.

Có điều một trăm con thuyền chở đồ chỉ dừng lại một ngày, sau khi bọn họ mua đường mía và mộc miên ở Lã Tống, họ phải đi đến Tân Cảng để dỡ xuống một lô tơ lụa và đồ gốm.

Cuối cùng Phạm Ninh quyết định đi Tân Cảng một chuyến, coi như là trạm cuối cùng trong hành trình bãi nhiệm chức vụ của hắn.

Sáng hôm sau trăm con thuyền hàng rời khỏi vịnh Lã Tống, đi về phía Tân Cảng, Tân Cảng chính là Singapore sau này, còn Cựu Cảng ở đảo Tô Môn Đáp Tịch đã có chút sa sút, có điều đội thuyền trong nước trên cơ bản đều đến Cựu Cảng để mua hương liệu, Tân Cảng là bến cảng chủ yếu làm ăn buôn bán với người phương Tây.

Tân Cảng thuộc về Bảo Châu, cũng chính là bán đảo Mã Lai, là một nơi sản xuất cao su quan trọng, đảo Bắc cũng có một vườn cao su chiếm diện tích hàng vạn khoảnh, có điều hiện giờ vẫn chưa được khai thác.

Minh Nhân chỉ về một đường bờ biển ở phía xa nói:

- Bên đó chính là nước Tam Phật Tề, ít nhất sau chiến tranh thất bại lần trước, thực lực của nước Tam Phật Tề suy thoái nghiêm trọng, buôn bán khó khăn, việc lũng đoạn thị trường và cố tình tạo ra hải tặc của thương nhân bản địa khiến cho danh tiếng của bọn họ mất sạch, không có ai muốn làm ăn buôn bán với bọn họ nữa, hiện giờ Tân Cảng đã hoàn toàn thay thế Melayu, Tam Phật Tề hiện giờ chỉ là nơi cung cấp hương liệu.

- Đảo Bắc ba phía đều làm ăn buôn bán, loại hàng nào được nhiều lợi nhuận nhất?

Minh Nhân suy nghĩ rồi nói:

- Trước mắt thứ kiếm được nhiều nhất đương nhiên là đồng trắng, giống như trực tiếp khai thác mỏ bạc vậy, thứ hai chính là thép tinh.

- Thép tinh cũng kiếm được nhiều nữa à?

- Đương nhiên, sắt tinh mà triều Tống luyện ra hoàn toàn không thể so với thép tinh của chúng ta, thép tinh của chúng ta có giá giống như thép ròng, trên thị trường của dân thường, gấp mười lần giá của sắt thông thường, chỉ tiếc là chúng ta cũng cần phải dùng lượng sắt lớn, sản lượng sắt thô của triều Tống lại thấp, không thể bù cho nhu cầu của chúng ta, có lẽ bắt đầu từ năm sau, chúng ta sẽ không bán thép tinh ra ngoài nữa.

- Vậy có thể tìm được hàng hóa để thay thế không?

Phạm Ninh hỏi.

- Hiện giờ xem ra là cao su, chúng ta mua nguyên liệu cao su vào, chế tạo thành lốp cao su bán cho Đại Tống, trong đó có năm mươi lần lợi nhuận, hơn nữa nhu cầu của Đại Tống rất lớn, thị trường trên cơ bản đã bị chúng ta độc chiếm.

- Vậy thuốc lá thì sao?

Minh Nhân cười gượng một tiếng:

- Năm năm sau có lẽ sẽ tiền vào như nước, nhưng đệ cũng biết bản tính của triều đình, sau khi bọn họ phát hiện ra lợi nhuận từ thuốc lá, nhất định sẽ thực thi chế độ quan phủ bán độc quyền, chúng ta chỉ có thể cung cấp nguyên liệu cho họ, vì thế khoản này tuy rằng có lợi nhuận, nhưng lợi nhuận lớn không ở chỗ chúng ta.

- Vậy thì chúng ta đi chiếm lĩnh thị trường của Nhật Bản và Triều Tiên, thị trường của phương Tây, Minh Nhân, huynh là hội trưởng hội thương nhân, chắc sẽ biết làm ăn buôn bán hơn ta, huynh phải đem thuốc lá tạo thành một loại sản phẩm, không phải chỉ cắt thành sợi thuốc là xong đâu.

- Đệ có thể nói rõ hơn được không?

Phạm Ninh kiên nhẫn nói với y:

- Ví dụ như chúng ta phải dùng một lá thuốc để cuộn sợi thuốc lại, vậy tại sao không cuộn sợi thuốc lại xong rồi hãy bán ra? Để thợ chế tạo cái đồ cuộn thuốc, sau đó dùng giấy bọc lại, cuối cùng dùng hộp đóng vào, hai mươi điếu hoặc năm mươi điếu một hộp, bán đến phương Tây, chúng ta không bán sợi thuốc, có phải là lợi nhuận sẽ càng cao hơn không, ở Đại Tống cũng vậy, không bán lẻ sợi thuốc, chỉ bán thành phẩm, như thế lợi nhuận sẽ càng lớn, huynh nói có phải không? Còn nữa, giống thuốc lá phải trông coi nghiêm ngặt, tuyệt đối không được lọt ra ngoài.

Minh Nhân gật đầu lia lịa:

- Vấn đề này bọn huynh đã nghĩ tới ngay từ đầu, tất cả giống cây thuốc lá ngoài số giống giữ lại để phòng bị ra, còn lại đều bị tiêu hủy hết, một hạt cũng không lọt ra ngoài, năm ngoái phát hiện ra mấy chục hạt thuốc lá ở huyện Việt, bèn đi điều tra, kết quả là do những con chim ăn xong rồi gặm ra bên ngoài, vì thế trong vườn thuốc cần có người chuyên phụ trách đuổi chim.

Phạm Ninh suy nghĩ rồi nói:

- Ở đảo Nam, chỉ truyền cho họ kĩ thuật làm thủy tinh là được rồi, không dạy về thuốc lá, cùng lắm là cung cấp cho họ chút lá thuốc, để họ tự cuộn thuốc.

- Đảo Nam bên đó vẫn chưa đưa ra yêu cầu này, bọn họ chưa nhận ra được lợi nhuận của cuộn thuốc lớn thế nào.

Đang nói chuyện, tiếng còi hơi lại vang lên, đến Tân Cảng rồi.

Phạm Ninh xuống thuyền, hắn không tiết lộ thân phận của mình, cơ cấu quan lại ở Tân Cảng rất nhiều, có huyện lệnh, có giám sát thuyền của Đại Tống, còn có tri phủ Nam Dương phủ Kinh Lược ngoài biển của Đại Tống, chủ yếu phụ trách quân trú đóng, còn có sở thương mại trực thuộc Thượng Thư Tỉnh, chủ yếu phụ trách nền thương mại của quan phủ.

Vừa xuống thuyền, liền có một khí thế náo nhiệt trên bến thuyền ùa tới, có mấy trăm chiếc thuyền lớn nhỏ dừng lại ở trong hải cảng, ngoài đội thương nhân của đảo Bắc ra, còn có lượng lớn những thuyền đến từ phương Tây, những thuyền chở hàng đến từ Tam Phật Tề, …

Trên bến tàu người đông tấp nập, đủ loại ngôn ngữ, lao công của bến tàu cơ bản đều là người Tam Phật Tề, còn có cần cẩu ở trên cao, chủ yếu dùng cho việc bốc dỡ hàng trên thuyền, do động cơ hơi nước kéo dây thừng, đây chính là loại máy móc tiên tiến nhất của Đại Tống trên bến thuyền, đã thông dụng ở đảo Bắc, Tuyền Châu và Dương Châu bắt đầu dùng vào năm ngoái, không ngờ cũng đã xuất hiện ở Tân Cảng rồi.

Bình Luận (0)
Comment