Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 1165 - Chương 1162

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 1162
 

Phạm Ninh có chút chua xót, hắn gặp Từ Khánh lúc mười hai tuổi, lúc đó ông ta đã bốn mươi tuổi rồi, hai mươi năm trôi qua, Từ Khánh qua đời ở tuổi sáu mươi, cũng không bị coi là chết sớm, chỉ là không kịp gặp mặt ông ta lần cuối.

- Ông ấy có con cháu gì không?

- Vợ cả của chàng ấy mất sớm, không sinh được con cho ông ấy, nhưng tôi đã sinh cho ông ấy hai đứa con trai, hiện giờ đang đi học, phụ thân bọn nhỏ để lại cho mấy mẹ con chúng tôi một ngôi nhà và quán rượu này, ngoài thành còn có hai khoảnh đất, cuộc sống trôi qua rất yên bình, tôi cũng rất hài lòng, có khó khăn gì, các đồ đệ của chàng ấy đều sẽ tới giúp đỡ.

- Có cần ta giúp đỡ gì không? Không cần khách sáo, không phải ta tự khoe, trên đời này không có việc gì là ta không làm được cả.

Nữ chưởng quỹ hạ giọng nói:

- Tâm nguyện lớn nhất của tướng công nhà tôi là được chôn cất cùng mẫu thân, nếu như quan nhân có thể giúp đỡ, thì tôi muốn đến huyện Ngô một chuyến, đem hài cốt của mẫu thân dời tới Côn Châu, như vậy, tâm nguyện của chàng ấy cũng được hoàn thành, cả nhà chúng tôi có thể ở lại Côn Châu mãi mãi, nói thật, chúng tôi đều không muốn rời đi.

Phạm Ninh gật đầu, yêu cầu này không quá đáng, hắn biết người dân Côn Châu muốn về triều Tống là rất khó, chỉ có đặc biệt phê chuẩn mới được cho phép, giống như hoàn cảnh này của nữ chưởng quỹ, thông thường đều không được phê chuẩn, nhưng nếu hắn ra mặt, vậy thì không thành vấn đề, đoán chừng Triệu Đàm cũng không biết mối quan hệ giữa hắn và Từ Khánh.

- Vậy cô thì sao? Cô có khó khăn gì cần ta giúp không?

Phạm Ninh lại cười hỏi.

Nữ chưởng quỹ ngại ngùng nhìn Phạm Ninh một cái, gật đầu:

- Đương nhiên là có, tôi muốn quan nhân giúp tôi hoàn thành một tâm nguyện.

Phạm Ninh liền bảo tùy tùng lấy ra trăm lượng vàng, lại ở đó viết luôn một bức thư, đặt vàng và thư lên bàn và nói:

- Việc dời mộ thông thường đều khá rắc rối, cô cầm bức thư này trực tiếp đến tìm quan phủ huyện Ngô, bọn họ sẽ nể mặt ta vài phần, nhất định sẽ giúp cô sắp xếp thỏa đáng, tóm lại cô không cần lo lắng, còn về việc trở về triều Tống, ta sẽ liên lạc với tri phủ và huyện lệnh, mùa xuân năm sau cô có thể đi chuyến thuyền đầu tiên trở về, còn về số vàng này là một chút lòng thành của ta để lại cho con của Từ Khánh, để chúng nó sau này cưới vợ thành thân, cô nhận lấy đi

Nữ chưởng quỹ nói gì cũng không chịu nhận, Phạm Ninh nhất định muốn nàng ta nhận lấy, bất đắc dĩ, nàng ta mới chịu nhận.

Phạm Ninh lại lấy ra một viên minh châu, đưa cho nàng ta cười nói:

- Đây là ta thay A Nhã đưa cho cô, nếu không, sau khi ta về A Nhã sẽ trách ta đấy.

Lần này nữ chưởng quỹ không từ chối, nhận lấy minh châu khẽ nói:

- Tôi thà là quan nhân tặng cho tôi.

Phạm Ninh khẽ cười:

- Nếu như cô đã để ý như thế, vậy thì cứ coi như ta tặng cô đi.

......

Sáng sớm ngày hôm sau, Phạm Ninh nói với Triệu Đàm về việc của Từ Khánh, Triệu Đàm liền nhận lời, y sẽ sắp xếp ổn thỏa cho vợ của Từ Khánh trở về Đại Tống dời mộ.

Phạm Ninh lúc này mới lên thuyền rời khỏi Côn Châu, rời khỏi mảnh đất mà hắn đổ đầy mồ hôi và tâm huyết này, không biết khi trở lại là năm nào tháng nào đây.

Ngày hôm sau trời vẫn chưa sáng, trên bến thuyền Tuyền Châu người đông tấp nập, tám vạn di dân tập trung lại một nơi, trời vẫn chưa sáng, cứ hai ba người tụm lại với nhau, yên tĩnh đợi chờ, phụ nữ ôm con, nhẹ nhàng vỗ về đứa bé.

Phạm Ninh dẫn theo mấy người tùy tùng đi xem xét trong đám người, nghe ngóng lời bọn họ nói.

- Phu quân, có thật là chúng ta có thể nhận được đất đai không?

Một người phụ nữ đang ôm con nhỏ tiếng hỏi chồng, một đứa con khác thì đang ngủ ở trên lưng mẹ.

- Chắc là có! Ta nghe rất nhiều người nói, đi ra đảo ít nhất có thể có được hai khoảnh đất, ngoài đảo đất nhiều người ít, đất cũng không đáng giá lắm, thực ra ta lại không cần đất.

- Chàng muốn ở trong thành ư?

Người phụ nữ giật mình hỏi.

Người đàn ông gật đầu:

- Hiện giờ giá lương thực rẻ, trồng ruộng cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, chúng ta ở trong thành, trước tiên quan phủ sẽ cấp cho ba mẫu đất để cất nhà, sau đó ta có thể vào xưởng làm, mỗi tháng ít nhất cũng kiếm được mười quan tiền, một năm là một trăm hai mươi quan tiền, mà lại không cần phải mua hạt giống và công cụ nông nghiệp gì cả, nếu như trồng ruộng, thì phải trồng bao nhiêu ruộng mới kiếm được một trăm hai mươi quan tiền một năm, hơn nữa người bên đó lại ít, ai cũng có việc làm cả, chúng ta đi đâu thuê người làm?

Phạm Ninh thầm gật đầu, người đàn ông này cũng khá sáng suốt, có điều chỉ là sự sáng suốt trước mắt, có được hai trăm mẫu đất, sau này có thể mua càng nhiều, bây giờ không đáng tiền, nhưng sau này có thể để lại cho con cháu một số tài sản, cần phải biết, ở đảo Bắc, nếu không phải là nông dân, thì không được phép mua đất canh tác, chỉ có thể mua đất cất nhà ở trong thành.

Có điều Phạm Ninh cũng không có ý định nói trắng ra, những chuyện như thế này, đợi sau khi họ ra đó rồi, bọn họ sẽ tự lựa chọn.

"Tu…"

Tiếng còi hơi trên bến thuyền đã vang lên, con thuyền lớn đầu tiên đã chầm chậm cập vào bờ, những rương hành lí lớn đã được đưa lên thuyền, mỗi người đều chỉ đem theo một ít hành lí tùy thân.

Mỗi một con thuyền vạn thạch đều có ba tầng, có một trăm khoang thuyền lớn, có thể vận chuyển một trăm hộ dân, khoảng sáu bảy trăm người, đấy còn khá thoải mái, nếu như nhét đông hơn, một con thuyền có thể chở khoảng một nghìn năm trăm người.

Thế nên ở khoang dưới không dành cho người ở, mà dùng để đặt hành lí, nhưng cho dù là như thế, một vạn hai nghìn hộ chỉ cần một trăm hai mươi con thuyền lớn là đủ rồi, nhưng đảo Bắc lại phái ba trăm con thuyền lớn vạn thạch tới.

Trên thực tế, chỉ có hai trăm con thuyền là dùng để chở người, còn lại một trăm con thuyền là chở hàng, chở đầy thép tinh, gỗ Đàn Hương, đồng trắng, lốp xe, thuốc lá, dầu lạc của đảo Bắc và hương liệu mua ở Nam Dương, gỗ quý, vân vân…, tất cả cùng chuyển tới Tuyền Châu, giao cho các thương nhân Tuyền Châu chia ra bán đến các nơi ở Đại Tống.

Sau đó lại vận chuyển tơ lụa, bánh trà, đồ gốm xuống phía Nam, trà bánh, tơ lụa là tự cung cấp cho nhu cầu của đảo Bắc, hàng hóa còn lại sẽ để cho thương nhân Nam Dương buôn bán, lại mua cao su, đường mía, mộc miên ở Nam Dương về đảo Bắc.

Một chuyến đi như thế, trừ đi tiền lương của thủy thủ, nhiên liệu, sự tổn hao của những con thuyền, tiếp tế viện trợ trên đường đi, tổng lợi nhuận mà đảo Bắc kiếm được có khoảng một triệu lượng bạc.

Thuốc lá thì cần thời gian để quảng bá và phổ cập, bắt đầu từ kinh thành, từ quan lớn quý tộc, sau đó lan truyền tới thương nhân, sau đó lại tới dân thường, ít nhất cần khoảng năm sáu năm.

Phạm Ninh vẫn đi bằng con thuyền lớn hai vạn năm nghìn thạch của mình, cùng ngồi chung thuyền chỉ có hơn một trăm người tùy tùng.

Minh Nhân cũng ngồi cùng thuyền với Phạm Ninh.

Hai người đứng ở mũi thuyền nhìn đội thuyền ở phía trước, Phạm Ninh đột nhiên phát hiện ra con thuyền lớn vạn thạch không ngờ lại có cột buồm, còn mở cả buồm ra, hắn cảm thấy có chút kì quặc hỏi:

Bình Luận (0)
Comment