- Còn loại trân châu thiên nhiên được gia công, mài tròn, đánh bóng này, thuộc loại trân châu Côn cao cấp, lại còn to như quả nhãn, một viên cũng phải ba đến năm trăm quan tiền, nhưng trên thị trường có thể mua được.
- Tiếp đó là trân châu nuôi nhân tạo, thuộc loại trân châu Côn bậc trung, độ bóng không bằng trân châu thiên nhiên, người trong ngành có thể phân biệt được, viên nào to như quả nhãn, cũng phải năm sáu mươi quan tiền.
- Loại trân châu Côn hạ phẩm nhỏ hơn một chút thì ba mươi đến năm mươi quan, bé hơn nữa thì không có, chúng ty chức không có bán, thế nên trong thị trường bán trân châu ở kinh thành thường nói, trân châu Côn nhỏ nhất như anh đào, cũng có nghĩa là trân châu Côn bé nhất cũng to bằng quả anh đào, bé hơn quả anh đào thì không phải là trân châu Côn nữa rồi.
- Thu nhập mỗi năm của cư dân rất hậu hĩnh phải không?
- Cũng gần như vậy, nguyên liệu trân châu đều bị quan phủ lũng đoạn, trân châu cực phẩm chúng ty chức lựa chọn ra để tiến cống, còn lại chia thành vô số bao, mọi người tự rút mua, thực ra cũng gần như nhau, một viên trân châu, quan phủ lấy hai mươi phần trăm lợi nhuận, tư nhân lấy ba mươi phần trăm, năm mươi phần trăm còn lại chính là phí vận chuyển, các loại như cửa hàng châu báu, chúng ty chức không quản lí nữa.
Tiếp đó Phạm Ninh lại đi tham quan khu chăn nuôi, trường học và huyện nha, thời giờ vẫn còn sớm, hắn không qua đêm ở huyện Tề mà lên thuyền đi tới huyện Hán.
Phạm Ninh ở phủ Côn châu ba ngày, ngày cuối cùng hắn ngồi xe ngựa đi về phía huyện Đường.
Huyện Đường là huyện thành đầu tiên do đích thân hắn xây dựng, hắn dành rất nhiều tình cảm cho huyện Đường, nơi đây cũng lưu giữ rất nhiều kí ức tốt đẹp của hắn.
Đường lớn rất rộng, Phạm Ninh vô tình phát hiện ra vành xe không ngờ được làm bằng sắt, bên trên còn có lốp xe bằng cao su, thảo nào vừa vững vừa nhanh lại rất thoải mái.
- Loại xe ngựa có bánh xe sắt lốp cao su này, ở Côn Châu chỉ có hai cỗ, một cỗ là xe riêng của quan giám sát khai thác quặng, còn cỗ xe này thuộc về phủ nha, chuyên dùng cho khách quý, ngay cả hạ quan khi ra ngoài cùng lắm cũng chỉ cưỡi ngựa.
- Điều kiện của Côn Châu cũng khá đó chứ, tại sao không mua thêm vài cỗ nữa?
Triệu Đàm cười một tiếng nói:
- Không giấu gì điện hạ, loại xe bánh sắt lốp cao su này dùng nhiều cho quân đội, cho dù dân chúng có dùng, chủ yếu cũng chỉ là dùng cho các quan lại quyền quý và hoàng cung, trên thị trường rất khó mua được, cỗ xe của quan giám sát khai thác quặng là được hoàng cung ban cho, cỗ xe này chúng ty chức cũng phải nhờ vào ân tình rất lớn mới có được đấy ạ.
Phạm Ninh nghĩ cũng phải, mấu chốt là sản lượng lốp cao su không nhiều, ưu tiên đáp ứng nhu cầu quân sự trước, đặc biệt là nỏ pháo thép tinh, dùng vào thị trường dân dụng quả thực không nhiều, loại lốp cao su này ít nhất cũng phải hai ba mươi năm sau mới dần dần thông dụng.
Hắn suy nghĩ một lát rồi hỏi:
- Côn Châu có liên hệ với đảo Bắc không?
- Mấy năm trước đảo Bắc có đến Côn châu mua một đàn ngựa, sau đó liền không thấy đến nữa, nhưng mà phía Thu Điền rất hay qua lại với đảo Bắc, mỗi lần có thuyền thương gia từ đảo Bắc đến Nhật Bản đều sẽ đến Thu Điền mua một đàn ngựa lùn.
- Loại bánh xe sắt lốp cao su này đảo Bắc cũng có sản xuất, lần sau ta sẽ bảo thuyền thương gia đem năm mươi đôi tới, các ngươi tự mình lắp ráp, có thể lắp được năm mươi cỗ xe ngựa, cho mỗi huyện nha hai cỗ, số còn lại có thể làm xe đưa thư cố định, Triệu tri phủ thấy thế nào?
Triệu Đàm mừng rỡ, vội vàng chắp tay nói:
- Tốt nhất là dạy cho chúng ty chức cách sửa xe luôn, nếu như lốp bị thủng, chúng ty chức chắc sẽ bó tay thôi.
Phạm Ninh cười ha ha:
- Được, khi đem bánh xe tới, sẽ dạy cho các ngươi cách sửa xe luôn.
Đám người của Phạm Ninh đến lúc hoàng hôn mới tới huyện Đường, lần này, Phạm Ninh không để Triệu Đàm đi cùng, chỉ dẫn theo hai tùy tùng, mặc chiếc áo dài màu xanh thông thường, giống hệt như thương nhân từ huyện ngoài đến, chắp tay sau lưng ung dung đi vào trong thành.
Lần trước hắn đến huyện Đường cách đây đã năm sáu năm rồi, huyện Đường không thay đổi gì nhiều, cả huyện thành trông có vẻ yên tĩnh mà ấm áp, đi trên đường đá, sạp bán hàng và quán rượu ở hai bên đều có những thiếu nữ Nhật Bản xinh đẹp đang bận rộn.
Phạm Ninh đi vào một quán rượu mà lúc trước hắn hay vào, quán rượu này vốn dĩ tên là quán rượu Côn Nam, bây giờ đã đổi tên thành quán rượu Từ Ký.
Bước vào cửa chính, ông trưởng quầy hay ngủ gà ngủ gật lúc trước đã không thấy đâu nữa, đổi thành một phụ nữ trẻ tầm hai sáu hai bảy tuổi, dáng vẻ cũng rất xinh xắn, có điều nhìn mặt mũi thì chắc là con gái Nhật Bản, nàng ta mặc quần áo và trang sức triều Tống, rất có khả năng là thiếu nữ Nhật Bản lấy được quốc tịch của triều Tống năm đó.
Phạm Ninh vừa bước vào, nữ chưởng quỹ liền cười bước ra nghênh đón:
- Hoan nghênh đến quán rượu nhỏ.
Nàng ta vừa ngẩng đầu lên thì thấy Phạm Ninh, liền ngây người ra:
- Người, người có phải Phạm tri châu không?
- Nữ chưởng quỹ vẫn còn nhận ra ta à?
Nữ chưởng quỹ gật đầu lia lịa, nàng ta nhìn hai bên, không ai chú ý tới bên này, nàng ta vội vàng nói:
- Xin mời lên trên lầu ngồi!
Phạm Ninh đi theo nữ chưởng quỹ lên trên lầu ngồi, nữ chưởng quỹ bưng rượu lên cho hắn, nhẹ giọng nói:
- Quan nhân còn nhớ tôi không? Tôi cùng với A Nhã đó, tôi là Tiểu Văn.
Phạm Ninh nhớ mang máng A Nhã có một người bạn tốt tên là Tiểu Văn, hai người ở cùng một làng, đều là lứa thiếu nữ Nhật Bản đầu tiên đến Côn Châu.
- Dường như ta có chút ấn tượng, lúc đó A Nhã suýt nữa bị người ta bắt nạt, có phải là ngươi báo cho ta biết không?
- Chính là tôi đây!
Nữ chưởng quỹ rất kích động:
- Quan nhân, A Nhã hiện giờ ra sao rồi, tôi biết cô ấy đã gả cho quan nhân rồi, cô ấy hiện tại như thế nào?
Ở nơi xứ lạ gặp người quen, Phạm Ninh cũng rất vui mừng, hắn khẽ cười nói:
- A Nhã sinh cho ta một đứa con trai, đã bảy tuổi rồi, hai mẹ con rất khỏe, bây giờ đang ở phía Nam xa xôi, ta đang làm quan ở nơi đó.
- Cô ấy may mắn quá nhỉ!
Nữ chưởng quỹ thở dài nói:
- Lúc đó tôi rất ngưỡng mộ cô ấy, tại sao không phải là tôi được gả cho quan nhân chứ? Tôi cũng rất thích quan nhân mà! Lúc đó tôi khóc mấy ngày liền.
Trong lòng Phạm Ninh thấy cảm động, vỗ vỗ vào tay nàng ta, an ủi nói:
- Cô cũng rất tốt mà, đã làm chưởng quỹ rồi, đây là quán rượu của cô sao?
Nữ chưởng quỹ nhẹ nhàng nắm lấy tay Phạm Ninh:
- Thực ra tôi đã lấy chồng rồi, quan nhân cũng có quen biết với chồng tôi.
Phạm Ninh ngạc nhiên, hắn nghĩ ngợi, đột nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ là Từ Khánh?
Từ Khánh là cận vệ mà Chu Bội năm đó phái đến bên cạnh Phạm Ninh, sau đó ở lại Côn Châu, đã mười mấy năm không có tin tức gì rồi.
- Đúng rồi!
Phạm Ninh mừng rỡ:
- Hiện giờ ông ấy đang ở đâu?
Nữ chưởng quỹ buồn bã:
- Hai năm trước chàng ấy đã không may mắc bệnh qua đời rồi, đó là do vết thương lưu lại khi chàng ấy còn trẻ, trước khi ra đi chàng ấy vẫn luôn nhắc tới quan nhân.