- Khoảng hai trăm đôi, bao gồm cả trục xe.
- Huynh giữ lại năm mươi đôi đưa cho tên chấp sự kia, bảo y sau khi đến Bình An xong, thì rẽ vào Côn Châu, đưa năm mươi đôi bánh xe giao cho Triệu tri phủ, việc này là ta đã nhận lời y, coi như tặng cho bọn họ.
Minh Nhân cười nói:
- Chuyện nhỏ, huynh sẽ sắp xếp.
Phạm Ninh uống ngụm trà lại hỏi:
- Nói đến thủy tinh, ta nhớ là huynh muốn làm xưởng thủy tinh, có thành công hay không?
- Thành công thì đã thành công, nhưng bị bố vợ của đệ Tào Dật nhìn thấy, ngài ấy nhất định đòi bọn huynh đưa kĩ thuật cho đảo Nam, đảo Nam cũng muốn mở một xưởng thủy tinh, loại kĩ thuật này, huynh quả thực không nỡ, nhưng lại rất khó để từ chối.
Minh Nhân có chút khổ tâm, từ trong áo lấy ra cái tẩu thuốc được làm từ gỗ Tử Đàn khảm viền bạc, cho vào một ít sợi thuốc, đốt cháy dưới ngọn đèn, và hút say sưa.
Phạm Ninh nhìn thấy liền có chút ngạc nhiên, hắn chỉ vào tẩu thuốc hỏi:
- Huynh học hút thuốc từ khi nào vậy?
- Chính là năm nay! Đảo Bắc rất phổ biến, đàn ông nào cũng có một tẩu thuốc cả, rất dễ chịu, đúng rồi, huynh cũng có chuẩn bị cho đệ một cái.
Minh Nhân mò tìm một hộp gỗ Tử Đàn tinh xảo có khảm ngọc ở trong túi da ra, đưa cho Phạm Ninh, cười híp mắt nói:
- Chúc mừng người huynh đệ của tôi đã làm quốc vương, đây là quà gặp mặt mà huynh đã chuẩn bị.
Lúc này Phạm Ninh mới tỉnh lại sau nỗi bàng hoàng khi thấy Minh Nhân hút thuốc, hắn đột nhiên nghĩ ra, trong cái rương của mình cũng có một ít lá thuốc, chuẩn bị cho thiên tử Triệu Húc, bản thân lại quên mất.
Hắn đặt hộp gỗ Tử Đàn ở một bên, xua xua tay nói:
- Chúng ta nói từng chuyện một trước, đừng làm loạn nữa, lúc nãy huynh nói, đảo Nam cũng muốn mở xưởng thủy tinh sao?
- Đúng vậy! Hơn nữa huynh đã đồng ý rồi, đương nhiên là do bị ép, đó là bố vợ của đệ đấy!
- Mọi người cùng làm, không sao cả, thị trường triều Tống rất lớn, có thể cùng phát tài, nhưng bố vợ ta có biết tác dụng của thủy tinh không?
- Ngài ấy biết, trong tẩm cung của Tào thái hậu có một lầu thủy tinh, chính là lô thủy tinh mà đệ mua được từ tay bọn người tây phương năm đó, rồi tiến cống cho hoàng cung, kết quả là mỗi một cửa sổ trong tẩm cung của thái hậu đều lắp thủy tinh lên, trở thành lầu thủy tinh nổi tiếng trong hoàng cung, việc này là Tào Dật nói cho huynh biết, còn có kính của ông bố vợ khác của đệ Âu Dương Tu, cũng là làm bằng thủy tinh, văn võ khắp triều đều biết, Tào Dật một lòng muốn kinh doanh cửa sổ thủy tinh và mắt kính.
Thì ra các bố vợ mình đều biết, Phạm Ninh cười khổ một tiếng hỏi:
- Vậy ông ấy biết cách cắt thủy tinh không?
- Huynh đã nói cho ngài ấy biết rồi, dùng kim cương làm dao, nhưng nhất định phải đeo găng tay bảo hộ, nếu không tay rất dễ bị thương.
- Được thôi! Có thể truyền kĩ thuật sản xuất thủy tinh cho đảo Nam, sau đó ta sẽ nói việc thứ hai, chính là liên quan đến minh châu thủy tinh năm màu.
Phạm Ninh cười nhạt nói:
- Theo như hiểu biết của ta về người phương tây, bọn họ nhất định sẽ chở đầy minh châu thủy tinh đến lừa bạc trắng nữa.
Minh Nhân nghiến răng nói:
- Bọn họ dám đến nữa, huynh nhất định khiến bọn họ mất cả chì lẫn chài.
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Ta tin tưởng huynh sẽ làm tốt, có điều số viên thủy tinh này có thể cất giữ, sau này có thể đem đến nơi khác đổi lấy vàng hoặc bạc trắng.
- Huynh biết, ví dụ như Nhật bản.
Phạm Ninh thầm khen Minh Nhân suy nghĩ nhanh nhạy, hắn cười cười nói:
- Bây giờ chúng ta lại nói đến chuyện thuốc lá, đưa thuốc lá của huynh cho ta xem xem.
Minh Nhân lấy ra một hộp thuốc đưa cho Phạm Ninh, Phạm Ninh mở hộp ra, một hương thơm kì lạ phả vào mặt, thuốc có màu vàng, được sấy vô cũng hoàn mỹ, cắt rất nhỏ và mịn, dài một tấc, mềm mại ngay ngắn.
Phạm Ninh lại cúi đầu ngửi, cười nói:
- Là hương Long Tiên.
- Hương liệu để phối thuốc có mười mấy loại, xem sở thích của mình là gì thôi! Bây giờ huyện nào cũng có tiệm bán thuốc hút, không chỉ có chỗ chúng ta, ở đảo Nam cũng bắt đầu thịnh hành rồi.
- Vậy phụ nữ và trẻ em có hút thuốc không?
Minh Nhân lắc đầu:
- Phụ nữ và trẻ em không được phép hút thuốc, đàn bà con gái thì thích, trẻ con thì cấm, lúc trước không phải đệ nói, thứ này hút nhiều rất hại sức khỏe, nên đã cấm trẻ con hút sao? Thế nên đảo Bắc và đảo Nam đều cấm trẻ em hút thuốc.
Phạm Ninh cầm lấy tẩu thuốc mà Minh Nhân tặng cho mình, cũng là gỗ Đàn Hương và nạm viền vàng, chế tác vô cùng tinh xảo, hắn lấy sợi thuốc ra, đặc biệt dùng một lá thuốc chầm chậm cuộn lại, nhét vào tẩu thuốc, hắn vừa lại gần cây nến, Minh Nhân liền vội vàng lấy ra một cái bật lửa tinh xảo.
Ngoại hình của cái bật lửa này có chút giống với chiếc bật lửa kim loại của đời sau, toàn thân của nó được chế tạo bằng vàng, cửa gõ lợi dụng sức đàn hồi của lò xo, phía trên là đầu dao được làm bằng thép tinh, phía dưới là một miếng đá lửa, dùng ngón tay cái tác động một lực vào phía sau, đầu dao bên trên được kéo lên, sau khi kéo lên điểm cao nhất, buông tay ra, đầu dao sẽ tác động mạnh vào đá lửa.
'BA~! BA~! ' Đầu dao thép tinh liên tục tác động vào đá lửa hai lần, lập tức có tia lửa bắn ra, đầu trước đá lửa là một ngòi lửa, ngòi lửa lập tức bị tia lửa đốt cháy.
Đây cũng chẳng phải phát minh gì, chính là dùng dao đánh lửa thông thường của người dân tạo ra một vật phẩm nghệ thuật cao cấp, kỹ thuật duy nhất chính là dùng lò xo để nối đầu dao và đá lửa vốn tách riêng lại với nhau.
- Dao đánh lửa rất tốt!
Phạm Ninh tiến lên phía trước châm thuốc, say sưa hút một hơi, chốc lát toàn thân hắn được thả lỏng.
- Cái này là được chế định đặc biệt, một cái là năm mươi quan tiền, người dân thông thường làm gì có dư tiền mà dùng cái này, vẫn dùng cái dao đánh lửa cũ!
- Cái đó thì chưa chắc, sau khi thuốc lá trở nên thông dụng, mỗi một người đàn ông đều phải đem theo một chiếc dao đánh lửa, người giàu luôn muốn dùng loại này của huynh, để tỏ rõ thân phận, tẩu thuốc cũng vậy, trở về huynh hãy thành lập một khu chuyên sản xuất tẩu thuốc và dao đánh lửa cao cấp, nó sẽ là một nhãn hiệu đứng đầu ở kinh thành, cơ hội kiếm tiền này huynh sẽ không bỏ qua chứ!
- Cách kiếm tiền quá nhiều, huynh quả thật xoay sở không kịp.
Nói xong, Minh Nhân định hút thêm một điếu, nhưng lại bị Phạm Ninh ngăn cản.
- Thứ này một ngày hút một hai lần là được rồi, không được hút nhiều, nếu không thì sẽ rất hại cho phổi, việc gì cũng phải có chừng mực.
- Huynh hiểu rồi.
- Hiểu thì tốt, trở về nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm mai phải xuất phát rồi.
Phạm Ninh thấp giọng hỏi:
- Trân châu trên thị trường đều được gia công như thế này mà ra ư?
Tưởng huyện lệnh cười nói:
- Đa số các trân châu đều không tròn lắm, nếu như lấy được trân châu vừa tròn vừa to, đó chính là trân châu Côn cực phẩm, một viên đáng giá nghìn quan, thông thường đều là cống phẩm tiến cung nộp cho thiên tử, trên thị trường rất hiếm khi nhìn thấy.