Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 1162 - Chương 1159

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 1159
 

Phạm Ninh đột nhiên nhớ ra, thực ra để bọn họ đến đảo Nam cũng tốt, phía nam đảo Nam càng thích hợp với bọn họ hơn.

Hắn trầm ngâm một lúc liền nói:

- Thế này đi! Dù sao theo ta về nước Sở cũng phải nhập quốc tịch vào Đại Tống, vậy các người hãy nhập quốc tịch vào Đại Tống trước đi, còn về ba việc mà ngươi lo lắng, ta có thể đảm bảo, cuộc sống hiện tại của các người sẽ không có thay đổi, cũng không cần nộp thuế, tất cả mọi người đều không cần nộp thuế, người Hán cũng vậy, cũng sẽ không bắt các người tòng quân, nhưng có một điều, nếu như các người xảy ra xung đột với người Hán, vậy thì cần quan phủ đứng ra xử lý, thẩm phán công bằng, có tội gì thì sẽ bị định tội đó, sẽ không kỳ thị, cũng không chiếu cố, cho dù các người đến nước Sở cũng vậy, ngươi có thể chấp nhận không?

Mông Ngũ trầm ngâm một lát nói:

- Nếu như đại nhân đã đứng ra đảm bảo, ta chấp nhận, thực ra Triệu tri phủ và La huyện lệnh cũng nói như vậy, có điều lời nói của bọn họ có thể đại diện cho triều đình hay không, lỡ triều đình không chấp nhận, vậy bọn ta phải làm sao?

Triệu Đàm và La Ninh nghe đến mắt trợn trắng, tại sao lại không tin tưởng bọn họ chứ?

Phạm Ninh lại cười nói:

- Về phần nước Sở, ngươi có thể phái hai người theo ta về sinh sống một thời gian, sau đó bọn họ quay về bẩm báo, lúc đó ngươi hãy quyết định có dời đến nước Sở hay không, ta thì luôn luôn hoan nghênh.

Phạm Ninh nhìn Triệu Đàm và La Ninh một cái, hai người đều cười không nói, nếu như người Côn tộc đồng ý dời đến nước Sở, bọn họ muốn còn không được.

Một tháng sau, Phạm Ninh ngồi thuyền đến được Tuyền Châu, hiện giờ Tuyền Châu chính là nơi căn cứ của đảo Bắc ở Đại Tống, có bến thuyền, cửa hàng, ngân hàng, quán bán hàng, quán rượu, nhà trọ, công xưởng vân vân, chỉ riêng tài sản ở Tuyền Châu cũng đã đạt tới triệu quan.

Khi Phạm Ninh tới Tuyền Châu, đúng lúc gặp được mười ba ngàn hộ dân chúng di dời ra đảo, trong đó có một vạn hộ dân dời về đảo Bắc, ba ngàn hộ dời đến đảo Nam, lần này cũng là do trưởng công chúa của nước Lỗ theo chồng là Tào Thi đi đến đảo Nam, lại vì nể mặt của thái hoàng thái hậu, thiên tử Triệu Húc đặc biệt phê chuẩn di dời ba vạn hộ dân đến đảo Nam.

Lúc này dân số Bắc Tống đã đạt một trăm linh hai nghìn vạn, chỉ riêng hộ dân lưu lạc ở khu vực Giang Nam đã có tới ba triệu hộ, tuy rằng dân số đông đem lại sự phồn vinh cho ngành thương nghiệp, nhưng cũng mang đến áp lực lớn cho kinh tế và xã hội, thế nên việc dời người dân ra đảo đã trở thành nhận thức chung của triều đình.

Nhưng số người di dời ra đảo cũng không được quá nhiều, sẽ khiến triều đình mất kiểm soát.

Cho nên giới hạn dân số của vương quốc cao nhất là triệu người, dân số của công quốc là năm trăm người, có điều, nếu như do sinh nở tự nhiên đột phát thì không tính.

Trước mắt số dân ở đảo Bắc có hai mươi vạn, thêm mười vạn hộ mà thiên tử phê chuẩn di dời, mười năm sau dân số ít nhất là bảy mươi vạn hộ, trên thực tế không chỉ vậy, còn có di dân mà đảo Bắc không ngừng chiêu mộ, mười năm sau có thể sẽ đạt đến hàng triệu người.

Ba trăm con thuyền lớn vạn thạch đang đậu ở bến cảng Tuyền Châu, tất cả thuyền lớn vạn thạch của đảo Bắc đều ổ ạt đi đến để đón mười ba nghìn hộ dân, gần tám vạn người.

Tuy rằng đây không phải là lần di dân lớn nhất, nhưng quy mô cũng rất lớn.

Nhóm quan viên ra đón người dân do Chu Tề và Lục Mẫn dẫn đầu, bọn họ một người là huyện lệnh thành Ngô, một người là huyện lệnh thành Việt, đồng thời còn dẫn tới mấy trăm học sinh là tình nguyện viên.

Ngoài ra triều đình còn phái một nhánh quân đội năm nghìn người đến hộ tống số bách tính này tới đảo Bắc.

Bao gồm tất cả việc ăn uống sinh hoạt đi lại của di dân, tất cả các phương diện đều được sắp xếp thỏa đáng.

Bọn họ chỉ đợi Phạm Ninh tới, sau đó cùng xuất phát đi đến đảo Bắc.

Khi đội thuyền của Phạm Ninh đến Tuyền Châu đã là lúc hoàng hôn, hắn không kinh động đến quan địa phương, mà trực tiếp dẫn tùy tùng đến ngôi nhà cũ của mình là "phủ Tử Xuyên", trong phủ đã có người sắp xếp dọn dẹp, có thể vào ở luôn.

Vốn dĩ Phạm Ninh muốn nghỉ ngơi hẳn hoi một đêm, không ngờ Minh Nhân lại đến nhà.

- Sao huynh lại đến đây?

Phạm Ninh vội vàng bảo y vào phòng sách.

Minh Nhân cười gượng một tiếng nói:

- Đã xảy ra chút chuyện ở Tân Cảng, huynh đi xử lí ngay.

- Tân Cảng đã xảy ra chuyện gì?

- Có một gã chấp sự không đủ kinh nghiệm, lần đầu tiên làm đồng trắng, kết quả bị một tên thương nhân phương tây lừa mất một vạn thỏi đồng trắng, mỗi thỏi mười lượng, xấp xỉ mười vạn lượng!

Phạm Ninh mời y ngồi xuống, lại bảo tùy tùng dâng trà lên, hỏi rằng:

- Cụ thể là thế nào, nói xem!

- Nói cho cùng chính là không đủ kiến thức, tên thương nhân phương tây này muốn mua đồng trắng, trong tay gã không có đủ vàng, bèn lấy mười rương lớn minh châu năm màu để thế chấp, tên chấp sự đó chưa từng nhìn thấy loại minh châu năm màu này, nghĩ là rất hiếm, liền đồng ý ngay.

- Sau đó tin tức truyền đến đảo Bắc, huynh thấy có chút kì lạ, nếu như đúng là minh châu năm màu, vậy thì mười thùng lớn phải đáng giá bao nhiêu là tiền, chắc chắn nhiều hơn một vạn thỏi đồng trắng rất nhiều, người phương Tây có ngu ngốc đến vậy không?

- Huynh liền đến Tân cảng, quả nhiên, mẹ nó toàn là viên thủy tinh, chỉ có điều là viên thủy tinh năm màu.

Phạm Ninh uống ngụm trà, trong lòng thấy buồn cười, đây chính là chiêu trò người phương Tây dùng để lừa vàng của người Châu Phi, không ngờ lại lừa đến chỗ mình rồi.

Có điều vật hiếm thì quý, hiện giờ vẫn là thời Bắc Tống, cho dù chỉ là viên thủy tinh thì cũng khá đáng tiền, không thể nói là lừa.

Sở dĩ Minh Nhân cảm thấy đã bị lừa, là bởi vì Phạm Ninh từng nói với Minh Nhân cách làm ra thủy tinh, Minh Nhân cũng đang làm thử, nên y biết thứ này không đáng tiền, nhưng người khác chưa chắc đã biết!

- Huynh có đem đến không?

Minh Nhân lấy ra một viên đưa cho Phạm Ninh, Phạm Ninh soi kỹ dưới ánh đèn, màu sắc rực rỡ, thu hút, thực sự rất lôi cuốn, khó trách tên chấp sự lại mắc mưu.

Phạm Ninh cười nói:

- Tên chấp sự đó huynh đã trừng phạt y chưa?

- Tạm thời vẫn chưa, chỉ là răn dạy y một trận nhớ đời.

- Thế này đi! Huynh để y đi đến kinh Bình An ở Nhật Bản một chuyến, đem lô viên thủy tinh này bán cho gia tộc Đằng Nguyên, hai triệu lượng bạc trắng, bọn họ nhất định sẽ mua.

- Hai triệu ư!

Minh Nhân trợn to mắt.

- Thứ Gia tộc Đằng Nguyên có chính là bạc, từ núi bạc ở Thu Điền mỗi năm họ lấy được ba trăm vạn lượng, chúng ta kiếm ít tiền từ tay họ, có gì là không được? Có điều loại minh châu này phải gọi là châu báu Italia, sản xuất tại nước Italia phương Tây, còn về việc khai thác như thế nào, thì chúng ta không biết.

- Huynh biết rồi, khi về huynh sẽ đi Tân Cảng một chuyến.

Phạm Ninh đột nhiên nhớ lại một chuyện, hỏi rằng:

- Tân Cảng bên đó, hoặc ở Tuyền Châu bên này có bánh xe cao su không?

- Tuyền Châu có!

- Có bao nhiêu?

Bình Luận (0)
Comment