Sáng ngày hôm nay, thuyền của Phạm Ninh đã đến bến tàu của thành Bình Di, chủ tướng Dương Phàm đến nghênh đón Phạm Ninh, Dương Phàm tầm bốn mươi tuổi, là một vị thống lĩnh, sau khi xây huyện ở thành Bình Di, ông ta chỉ quản quân đội, việc liên quan đến dân chúng do huyện lệnh và huyện thừa phụ trách.
Phạm Ninh dọc theo bậc núi leo lên đến vách núi cười hỏi:
- Huyện lệnh và những quan viên khác đâu?
Dương Phàm cười nói:
- Bọn họ đi đến các bộ lạc Côn Châu rồi, thảo luận việc người Côn tộc nhập quốc tịch vào Đại Tống, người Côn tộc có chút băn khoăn, cần bọn họ đến khuyên bảo.
- Bộ lạc Côn tộc cách đây xa không?
- Điện hạ đã từng đi qua, cách nơi đây năm mươi dặm.
- Vậy ta đi xem xem.
Phạm Ninh rất rõ điều người Côn tộc băn khoăn là gì? Lúc đầu người Côn tộc của Côn Châu cũng nhập quốc tịch vào Đại Tống, nhưng vì bọn họ có cấu kết với người Côn tộc Nhật Bản, mưu đồ bán đứng lợi ích của Côn Châu, nên bị quân Tống đưa đến Thu Điền cả rồi.
Muốn tháo nút thắt thì phải tìm người thắt dây, nút thắt này lúc đó là do hắn tạo ra, đương nhiên cần hắn đễn gỡ bỏ.
Dương Phàm lập tức chuẩn bị hơn một trăm con ngựa, dẫn Phạm Ninh và tùy tùng của hắn đến bộ lạc Côn tộc.
Phạm Ninh đã đến bộ lạc Côn tộc, người của bộ lạc nghe tin đều ra nghênh đón, còn có Tri phủ Côn Châu Triệu Đàm, huyện lệnh mới nhận chức của huyện Kình La Ninh và các quan viên khác cùng ra nghênh đón.
Lão tù trưởng đã qua đời, tù trưởng mới là con trai của lão tù trưởng, năm đó hay đi đến Côn Châu, Phạm Ninh cũng biết, còn nhớ rõ hắn tên là Mông Ngũ, chỉ có điều hiện giờ trông có vẻ già nua rồi.
Phạm Ninh rất có uy vọng ở Côn Châu và Côn tộc, tù trưởng dẫn hơn một nghìn người Côn tộc đến hành lễ bái lạy hắn.
Phạm Ninh vội vàng đỡ hắn dậy:
- Tù trưởng Mông Ngũ, mau bảo mọi người đều đứng dậy cả đi! Đều là bạn cũ không mà.
Mông Ngũ hô vài tiếng, mọi người đều đứng dậy, Mông Ngũ cười nói:
- Nghe nói đại nhân đến tham gia nghi lễ thành lập huyện Kình, mọi người đều rất mong đợi!
- Ha ha! Tiếng Hán của tù trưởng quá thuần thục rồi!
Lúc trước ở Côn Châu Mông Ngũ có thể nói vài câu tiếng Hán, hiện giờ thường xuyên giao tiếp với quân Tống, nên đã thành thạo tiếng Hán rồi.
- Thế nào, có đồng ý gia nhập quốc tịch vào Đại Tống không?
Phạm Ninh rất thẳng thắn, hỏi thẳng vào vấn đề, thấy y hơi có vẻ do dự, Phạm Ninh lại cười nói:
- Lợi ích khi gia nhập quốc tịch vào Đại Tống chắc là ngươi cũng biết rồi, vậy thì ngươi còn băn khoăn gì nữa, cứ nói ra đi, có những việc mà ta quyết định rồi, triều đình và thiên tử cũng sẽ không thay đổi đâu.
Câu này Phạm Ninh nói rất lớn, tri phủ và huyện lệnh đứng bên cạnh đều trố mắt nhìn, lời này bọn họ không dám nói.
Mông Ngũ nói:
- Nếu như đại nhân đã thẳng thắn như vậy, vậy thì ta nói luôn, chủ yếu là chúng ta tự do quen rồi, không muốn bị quan phủ trói buộc, ngoài ra nếu như có người Man ở phương bắc tới xâm phạm Kình Châu, bọn ta nhất định sẽ đứng dậy phản kháng, nhưng ngoài việc này ra, bọn ta không muốn tiếp xúc với chiến tranh nữa.
- Ta hiểu rồi, một là muốn tự do, không muốn bị quan phủ cai quản, ngoài ra là không muốn rời khỏi Kình Châu đi đánh trận, còn có gì nữa, hay là nói hết một lượt đi.
- Còn nữa chính là, bọn ta không muốn nộp thuế.
- Được thôi! Chúng ta vào bên trong ngồi, sau đó ta sẽ giải quyết, ngoài ra ta muốn uống tùng tương lộ của các người, đã bao nhiêu năm rồi không uống, vẫn rất nhớ nó.
- Mời đại nhân!
Mông Ngũ nhiệt tình mời Phạm Ninh vào trong chủ đường của bộ lạc, lại đi sắp xếp người tiếp đón thủ hạ của Phạm Ninh, nhân lúc này, tri phủ Côn Châu Triệu Đàm nói nhỏ với Phạm Ninh:
- Những điều kiện này đều rất dễ giải quyết, chúng ty chức đã giải thích nhiều lần, nhưng mà y lại không tin.
Phạm Ninh khẽ cười:
- Đó là do các ngươi không đủ uy vọng, xem ta khuyên y này.
Uy vọng thực ra có hai ý nghĩa, uy và vọng, uy chính là uy nghiêm, lập uy, vọng là danh vọng, sinh vọng.
Toàn tâm toàn ý làm việc tốt, rộng lòng với người khác, đó gọi là danh vọng, nhưng nếu vừa cứng vừa mềm, đối xử tử tế với người khác, lại giết người lập uy khi cần thiết, đó mới gọi là uy vọng.
Hiện giờ quan phủ ở Côn Châu vọng có thừa nhưng uy không đủ, lời hay đã nói hết, nhưng người ta vẫn không sợ bọn họ, thế nên bọn họ cũng hết cách.
Một lát sau, vài thiếu nữ dâng lên những chén bạc đựng đầy tùng tương lộ, bên trong còn có nước đá, tùng tương lộ thực tế chính là rượu hạt thông, là rượu dùng mật ong và hạt thông ủ, nhưng độ rượu rất thấp, không khác với rượu ủ lắm, thế nên đó là một loại nước uống già trẻ đều ưa chuộng.
- Đại nhân nếm thử đi, xem xem mùi vị có giống với lúc trước không?
Phạm Ninh nâng chén rượu lên, uống một ngụm lớn, hương vị thơm ngon sảng khoái chạm đến đáy lòng, hắn thở dài nói:
- Khó trách ta lại nhớ nó đến mười mấy năm, sau khi tới nước Sở, ta cũng phải ủ loại rượu thông này!
Mông Ngũ tò mò hỏi:
- Ta cũng nghe Dương tướng quân nói, đại nhân được phong nước Sở, nghĩa là sao?
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Nước Sở nằm ở ngoài biển phía Nam rất xa xôi, cách đây ít nhất hai vạn dặm, đi thuyền phải mất ba tháng mới tới, bởi vì quá xa xôi, triều đình không quản được, nhưng lại không muốn những đảo ngoài đó bị những dân tộc khác chiếm mất, liền để những đại thần có công với Đại Tống bỏ tiền ra mua đảo, gia tộc nhà ta cũng mua một hòn đảo, diện tích gần như Côn Châu, bởi vì ta là Sở vương, nên thiên tử đã phong đảo đó là vương quốc Sở.
- Vậy nước Sở có quan hệ gì với Đại Tống?
- Nước Sở là nước chư hầu của Đại Tống, mỗi năm đều phải cống nạp cho thiên tử, tất cả con dân đều là người Đại Tống, nhưng bọn ta tự trị, ta là quốc vương, do thiên tử sắc phong, con cháu của ta làm quốc vương cũng phải do thiên tử Đại Tống sắc phong, ngoài ra, triều Tống không còn quản gì bọn ta nữa, tất cả đều tự lực cánh sinh.
Mông Ngũ suy nghĩ rồi hỏi:
- Nghe nói phía nam rất nóng, nước Sở chắc cũng vậy phải không!
Phạm Ninh cười ha ha:
- Thế giới mà chúng ta sinh sống, ở giữa nóng, hai đầu lạnh, ngươi là một đầu lạnh, ta là một đầu lạnh, chỉ có điều các mùa tương phản, khí hậu không khác với Nhật Bản lắm.
Mông Ngũ trầm ngâm một lúc lâu rồi nói:
- Vậy bọn ta cũng đi nhờ cậy nước Sở, đại nhân có hoan nghênh không?
Phạm Ninh lập tức sửng sốt, sao lại thành ra thế này, tự hắn đến khuyên bọn họ nhập quốc tịch vào Đại Tống, bọn họ lại muốn đến đảo Bắc.
- Đại tù trưởng, đó là việc tha hương xa xứ mấy vạn dặm đó! Dân của ngươi có đồng ý dời đi không?
Mông Ngũ thở dài một tiếng:
- Kình Châu nơi này quá lạnh lẽo, trước kia bọn ta muốn đến Thu Điền, nhưng người Côn tộc ở Thu Điền không hoan nghênh bọn ta, nói bọn ta là man di, cứ như kiểu bọn họ được khai hóa lắm ý, Côn Châu cũng không thu nhận ngoại tộc, bọn ta vẫn luôn muốn tìm kiếm một mảnh đất mới để sinh sống.