Phạm Ninh lại chẳng quan tâm đến những việc phiền lòng trong nhà này, hắn bận tối mày tối mặt, sau khi qua bảy ngày lễ tang của bà nội, hắn liền khởi hành đi tuần thị việc an trí di dân mới, đi suốt một tháng mới trở về.
Ngay sau đó Phạm Ninh lập tức bắt tay vào xây dựng các quan sở cùng với cơ cấu giám sát trên đảo Bắc, trưởng lão sẽ là cơ cấu thành lập đầu tiên, chế định các loại quy tắc, đồng thời cũng là bộ phận hành sử quyền lực, nhưng sau khi huyện nha, phủ nha, phủ Sở vương hệ thống ba cấp quân chính quan nha dần dần kiến lập, quyền lực hành chính của trưởng lão cũng biến mất theo.
Nhưng thân phận trưởng lão cũng là thứ tốt, nó là do bách tính các huyện bỏ phiếu chọn ra, ở trên trình độ nào đó đại biểu cho ý dân, nó hành sử quyền lập pháp, đồng thời hành sử quyền giám sát, tiến hành giám sát đối với cơ cấu quân chính.
Trước mắt, Phạm Ninh nắm trọn đại quyền, nắm giữ đại quyền quân chính và đầu tư, còn quan chính vụ cao nhất cũng chỉ là trưởng sử của phủ Sở vương, nhưng đây không phải là hình thức tận cùng của Sở quốc.
Phạm Ninh quyết định vào thời kỳ cuối cùng của mình, lập ra chức Sử vương tướng, mà Sở vương tướng là do bách tính Sở quốc mỗi người một phiếu bầu chọn ra, Sở vương tướng nắm giữ chính vụ và đại quyền ngoại giao, trưởng lão sẽ nắm giữ quân quyền và quyền phê duyệt tài chính.
Còn Sở vương sẽ dần dần trở thành một tượng trưng của vương quốc, không còn được hưởng thụ thực quyền, chỉ sở hữu tiền tài, chỉ có như vậy, con cháu của hắn mới có thể đời đời thống trị Sở quốc.
Buổi sáng hôm nay, Phạm Ninh đã đến được nam đại lục, Phạm Ninh đồng thời cũng kiêm chức tổng đốc nam đại lục, chủ yếu là định ra phương hướng phát triển lớn của nam đại lục, bình thường chính vụ vụn vặt hắn sẽ không can thiệp, đồng thời nắm giữ năm nghìn trú quân của nam đại lục.
Nam đại lục đã có nhân khẩu hơn bốn mươi vạn người, cùng với mười vạn thợ mỏ Nhật Bản, nhân khẩu chủ yếu tập trung ở miền duyên hải trung đông và duyên hải đông nam, trước mắt phân thành hai phủ mười huyện, miền trung đông duyên hải gọi là phủ Định Châu, có bốn huyện, miền đông nam duyên hải gọi là phủ Chung Nam, có sáu huyện, trước mắt các mỏ quặng chủ yếu tập trung ở miền trung, còn nông nghiệp và chăn nuôi thì tập trung ở miền đông nam duyên hải.
Phủ Chung Nam chính là vùng Sydney ngày nay, bộ phận đông nam của nam đại lục là nơi khí hậu tốt nhất của toàn bộ nam đại lục, lượng mưa dồi dào, hơn nữa đất đai rộng lớn màu mỡ, gần ba mươi vạn nhân khẩu sinh sống ở đây, nhưng vẫn có hơn trăm vạn ki-lô- mét vuông đất phì nhiêu không được khai phát.
Hiện tại đúng lúc là tháng ba, là mùa thu của nam đại lục, là mùa thu hoạch lúa mì, Phạm Ninh đến đây, chủ yếu là lấy thân phận đô đốc tham gia lễ tế thần ngũ cốc, sau đó bắt đầu cầm liềm thu gặt.
Thuyền của Phạm Ninh chậm rãi cập bờ ở huyện Chung Nam, tri phủ và huyện lệnh cùng với tướng lĩnh chủ yếu của trú quân đều ở trên bến tàu nghênh tiếp.
Tri phủ phủ Chung Nam là Lã Huệ Khanh, ông ta đã làm tri phủ ở đây ba năm rồi, năm sau làm thêm một năm nữa thì nhiệm kỳ đã hết, nhưng có thể điều về hay không vẫn là một vấn đề, ông ta ở phủ Chung Nam làm rất xuất sắc, tướng quốc Phú Bật có ý để ông ta làm thêm một nhiệm kì nữa.
Huyện lệnh Phạm Ninh cũng biết, chính là Thái Kinh, năm nay gã mới chủ động xin được điều đến, trước mắt làm huyện lệnh huyện Chung Nam.
Tướng lĩnh của trú quân là một gã thống lĩnh, tên là Mã Chu Hồng, thống lĩnh một ngàn người, mặc dù nhân khẩu của vùng đông nam duyên hải chiếm đại đa số, nhưng đại bộ phận trú quân lại ở phủ Định Nam, là bởi vì đó là nơi mỏ quặng tập trung, cần phải có quân đội trông coi.
- Ty chức tham kiến Sở vương điện hạ!
Lã Tuệ Khanh lên trước khom người hành lễ.
- Sức khỏe của Lã tri phủ đã khá hơn chút nào chưa?
Phạm Ninh thân thiết hỏi thăm.
Vào hai tháng trước Phạm Ninh đã đến đây một lần, lúc đó Lã Huệ Khanh vừa mới biết được mình còn phải làm thêm một nhiệm kì nữa, không ngờ gấp đến độ ngã bệnh, nhưng được Phạm Ninh khuyên, làm thêm một nhiệm kì, địa vị trong xã hội sẽ càng sâu, chưa chắc đã là chuyện xấu, Lã Huệ Khanh mới từ từ nghĩ thông.
- Hồi bẩm điện hạ, sức khỏe của ty chức đã hoàn toàn bình phục.
- Vậy thì tốt, sớm ngày đón mẹ và vợ con đến đây, ta có thể an bài một chút, để bọn họ ngồi thuyền tốt nhất, như vậy chuyến đi cũng sẽ thoải mái hơn.
- Cảm tạ điện hạ quan tâm, ty chức đã viết thư về nhà, bảo bọn họ thu dọn hành trang, đoán chừng tháng sau sẽ xuất phát.
- Ta sẽ viết cho phủ kinh lược hải ngoại một bức thư, để bọn họ chuẩn bị thuyền.
Phạm Ninh vẫn rất quan tâm cuộc sống của thuộc hạ, tận lực cung cấp cho bọn họ điều kiện tốt nhất, như do hắn quyết định, tất cả quan chức của nam đại lục đều có nhà quan, cho dù là quan nhỏ của quan phủ cũng cấp cho ký túc xá, hơn nữa tiêu chuẩn đều vượt qua quy định của triều đình một đến ba lần, như triều đình quy định huyện quan ở nhà ba mẫu, ở nam đại lục thì là nhà mười mẫu, tri phủ như Lã Huệ Khanh, nhà quan có đến hai mươi mẫu, các loại đình đài lầu các, cần gì cũng có.
Về phần bổng lộc thì do triều đình quy định, không thể thay đổi, nhưng các loại trợ cấp của địa phương lại gấp năm lần bổng lộc, hơn nữa các loại phúc lợi có được, thịt, gạo, than, bông, băng bốn mùa không dứt, xuất hành còn xứng có xe ngựa, ngựa cưỡi, nếu như không chê nơi này quá xa, vậy các loại đãi ngộ ở nơi này thì không cần phải nói nữa rồi.
Phạm Ninh lại cùng Thái Kinh và Mã Chu Hồng gặp mặt, lúc này mới ngồi xe ngựa đi tới phủ đô đốc.
.......
Phạm Ninh chỉ ở nam đại lục năm ngày, liền gấp rút chạy về Sở quốc, sở dĩ cấp bách như vậy, là bởi vì Sở quốc có một nghi thức quan trọng cần hắn đến chủ trì.
Lúc này, trên bình nguyên lớn ở Giang Nam bắc bộ của thành Sở đã là người đông tấp nập.
Thành Sở chính là huyện Ngô Thành đã chuyển tới, sau khi vương quốc Sở kiến lập đã đổi tên thành thành Sở, nhưng dân gian đều gọi nó là Sở đô.
Hầu như mấy mươi vạn bách tính toàn thành đều ra ngoài cả, trên một cánh đồng bát ngát phía đông nam, xây lên một đoạn đường sắt dài mười dặm, một đoàn xe lửa đã lẳng lặng dừng ở sân ga, đoàn tàu được trang trí sáng lạng, hai bên đường ray người đông tấp nập, hơn hai ngàn binh lính liều mạng duy trì trật tự, để mọi người lui ra ngoài đường dây đỏ cách đường ray năm mươi bước.
Phạm Chân Nhi, Phạm Linh Nhi và Asabel ba người chạy ở trên sân ga, tìm một vị trí tốt nhất, nếu như chiếu theo tuổi tác, thì Phạm Chân Nhi là lớn nhất, mười lăm tuổi, Phạm Linh Nhi và Asabel đều mười hai tuổi, mặc dù các cô bé vai vế không giống nhau, Phạm Chân Nhi và Phạm Linh Nhi đều gọi cô bé là Asabel, không bài xích cô bé, dưới sự dạy dỗ của mẫu thân, các cô bé vô cùng hòa hợp với nhau.
Ngoài ra còn có cô gái da đen Ruth mười tuổi, cô bé cũng ở lại nước Sở, cô bé thường ra đường phố chơi đùa, mỗi lần đều thu hút sự chăm chú của rất nhiều người, nhưng mà thời gian qua lâu rồi, mọi người cũng đã thấy nhưng không lạ, dù sao thổ dân trên đảo Nỗ A Mỹ so với cô bé còn đen hơn.
Nhưng Asabel đi theo tỷ muội họ Phạm lên phố hai lần, đều thu hút chấn động, mái tóc màu vàng như thác nước kia, làn da trắng như tuyết kia, đôi mắt xanh thẳm như ngọc bích kia, quả thật xinh đẹp đến kinh người, nhưng rất nhanh mọi người đều biết, cô bé là công chúa đến từ phương tây, sẽ gả cho Sở vương điện hạ.
Lúc này, Phạm Ninh đích thân cắt băng cho xe lửa, tuyên bố xe lửa có thể khởi động.
"Tu…"
Còi hơi vang lên, bánh xe ầm ầm chuyển động, từ từ tăng tốc, men theo đường ray mà chạy, phía sau kéo theo năm khoang xe lửa, tốc độ xe lửa không nhanh, mỗi giờ cũng chỉ chạy được hai ba mươi ki-lô- mét.
Mọi người chạy theo xe lửa, vừa hoan hô, vừa nhảy, người trên sân ga dần dần ít đi.
Phạm Ninh vừa lên xe ngựa, chỉ thấy có bóng người chợt lóe ra, Asabel cũng lên xe ngựa, ngồi bên cạnh hắn, cười ngọt ngào với hắn, ôm lấy cánh tay của hắn, đầu dựa vào vai hắn.
Phạm Ninh vỗ vào tay cô bé, mệnh lệnh:
- Xuất phát!
Xe ngựa khởi động, càng lúc càng nhanh, men theo quan đạo đuổi theo xe lửa.
Lời cuối sách:
Sở vương năm thứ năm, Phạm Ninh lấy Asabel làm thiếp.
Sở vương năm thứ bảy, đội thuyền thương hội của Sở quốc phát hiện ra mũi Hảo Vọng, đội thuyền vòng qua mũi Hảo Vọng đi đến Châu Âu, mở ra một tuyến đường biển mới.
Sở vương năm thứ tám, dưới sự liên hệ dẫn dắt của Banse, quốc vương Sở quốc Phạm Ninh đồng ý lời mời của hoàng đế đế quốc Lã Mã thần thánh Heinrich IV, dắt theo Asabel đến phỏng vấn Châu Âu, tháng tám cùng năm đến được Rudesheim am Rheip.
Sở vương năm thứ mười bốn, đội thuyền của Phạm Minh Nhân phát hiện ra Châu Nam Mỹ, ba năm sau, lần thứ hai ra biển phát hiện ra Châu Bắc Mỹ, triều Tống nổi lên trào lưu muốn khai phá hải ngoại.
Ba trăm năm mươi năm sau, đế quốc Thổ Nhĩ Kỳ Ottoman phát động chiến dịch Istanbul, đế quốc Thổ Nhĩ Kỳ Ottoman ở dưới thành Istanbul gặp phải sự tấn công của hỏa lôi phương đông, thương vong hơn mười vạn người, tổn thất cực kỳ thê thảm và nghiêm trọng, chiến dịch Istanbul thất bại, đế quốc Thổ Nhĩ Kỳ Istabul buông bỏ việc tiến công đế quốc La Đông.
Ở trước lần chiến dịch này, mấy trăm tên truyền giáo sĩ mang theo vô số điển tịch từ đường biển chạy thoát khỏi Byzantine, bọn họ đến được đảo Crete đã bị nước Sở của phương đông thu mua ba trăm năm, ở đó, bọn họ được đón lên thuyền biển đi đến phương đông xa xôi, đi ngang qua vương quốc Italy cùng đống điển tịch này.
Cuộc phục hưng văn nghệ không xảy ra, lịch sử của Châu Âu thay đổi từ đây.