Ông ta vừa mới vào sân liền la lên:
- Tiểu tặc bị bắt ở chỗ nào? Để ta xem xem.
Phạm Thiết Ngưu xách tiểu vô lại bị trói thật chặt qua, Tống Vũ Căn liếc mắt nhìn nhận ra ai, lập tức cả giận nói:
- Lại là ngươi, Chu Tiểu Mao, ngươi thật sự là chán sống rồi hay sao, ngay cả nhà thần đồng cũng dám trộm!
Miệng tiểu tặc bị vải bố ngăn chặn, chỉ có thể kêu "Ưm! Ưm!", Phạm Thiết Chu lấy miếng vải rách trong miệng gã ra.
Tiểu tặc lập tức khóc nói:
- Kỳ trưởng, là Lý chưởng quỹ của Kỳ Thạch Quán sai chúng ta tới trộm!
- Không cần nói nữa, đồng lõa nhất định là huynh trưởng Trương Đại Mao của ngươi, đúng hay không?
Tiểu tặc quỳ rạp trên mặt đất cứ một mực khóc, cả người sợ tới mức run rẩy lên.
- Phì!
Tống Vũ Căn nhổ nước bọt thật mạnh, lúc này mới nói với Phạm Thiết Chu:
- Phạm y sư, người này tên là Chu Tiểu Mao, gã có một ca ca tên Chu Đại Mao, hai huynh đệ từ nhỏ là vô lại ở trấn trên, đã làm nhiều việc trộm cắp, ngài yên tâm, ta quá quen thuộc với bọn chúng, trước hừng đông ta sẽ tóm Chu Đại Mao tới, nhất định đem đồ bị trộm trở về.
Phạm Ninh tiến lên phía trước, nói:
- Bọn họ chỉ là lâu la hại dân hại nước, thủ phạm chính hẳn là chưởng quỹ Lý Tuyền của Kỳ Thạch Quán! Kỳ trưởng hẳn là cũng bắt lão lại đi!
Trên mặt Tống Vũ Căn lộ vẻ khó xử, đông chủ Kỳ Thạch Quán là Từ gia, ông ta không thể đắc tội được.
Bên cạnh, Phạm Thiết Qua đã lăn lộn trên thương trường mười mấy năm, tinh thông đạo lí đối nhân xử thế, vô cùng có mắt nhìn.
Y nhìn ra kỳ trưởng khó xử, liền lập tức nói:
- Trước bắt tên hại dân hại nước kia lại, đem đồ vật trở về, rồi chúng ta lại quyết định tiếp theo nên làm gì?
Tống Vũ Căn lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói:
- Ta, ta ngay bây giờ sẽ đi bắt Chu Đại Mao, Chu Tiểu Mao tạm thời giao cho các ngươi trông giữ, trói gã lại, không sử dụng tư hình là được.
Phạm Thiết Chu tiễn bước Tống Vũ Căn, vội vàng trở về, lúc này, Phạm Ninh nói với phụ thân:
- Phụ thân, con tới Kỳ Thạch Quán tìm Lý Tuyền.
Phạm Thiết Chu nhướn mày:
- Tạm thời con đừng thêm loạn, chờ Kỳ trưởng trở về hãy nói.
- Sự tình không đơn giản chỉ là trộm đá, con nhất định phải tìm được lão ta.
Thái độ Phạm Ninh vô cùng kiên định, hắn nhất định phải đi tìm Lý Tuyền.
Phạm Thiết Qua ở một bên nói:
- Đại ca, để A Ninh đi đi.
Phạm Thiết Chu thấy thái độ nhi tử kiên quyết, biết không ngăn được hắn, đành gật đầu:
- Vậy để Nhị thúc đi cùng con, chính con cũng phải coi chừng.
Phạm Thiết Chu và lão tam Phạm Thiết Ngưu phụ trách ở nhà trông coi tên trộm Chu Tiểu Mao, Phạm Thiết Thương thì vội vàng cùng Phạm Ninh đi đến Kỳ Thạch Quán.
***
Kỳ Thạch Quán cách nhà Phạm Ninh không xa, cách nhau không đến hai trăm bước, lúc Phạm Ninh và Nhị thúc tới Kỳ Thạch Quán, đúng lúc thấy chưởng quỹ Lý Tuyền đóng cửa muốn đi.
Lý Tuyền liếc mắt nhìn thấy Phạm Ninh, liền thay đổi sắc mặt, căng chân lên chạy, lại bị Phạm Thiết Qua một phát bắt được.
- Buông ra! - Lý Tuyền liều mạng che chở túi đeo phía sau, khan giọng hô to, nỗi sợ hãi trong lòng khiến mặt lão cũng có chút biến hình.
- Nhị thúc, tạm thời buông ông ta ra, cháu muốn nói với ông ta hai câu.
- Hừ!
Phạm Thiết Thương hừ mạnh một tiếng, buông lỏng vạt áo Lý Tuyền.
Phạm Ninh bình tĩnh nói với Lý Tuyền:
- Ông cũng không phải khẩn trương, ta cũng không phải đến bắt ông!
Những lời này khiến Lý Tuyền thoáng bình tĩnh lại, lão lập tức to gan lớn mật, dữ dội quát to lên:
- Tại sao ta phải khẩn trương, ta cũng không phạm pháp, ta sợ cái gì?
Phạm Thiết Thương tức giận, định vung quyền đánh lão, lại bị Phạm Ninh ngăn lại, Phạm Ninh cười lạnh một tiếng nói:
- Ông trở về nói với Từ Tích, hắn ta muốn đánh lén ta, còn non lắm.
Sắc mặt Lý Tuyền đại biến, lập tức căng thẳng:
- Ta không rõ ý ngươi, liên quan gì đến Từ tiểu quan nhân?
Phạm Ninh nghĩ thông một chút, ngày hôm qua bản thân đạt giải quán quân cuộc thi tuyển huyện sĩ, hôm nay Lý Tuyền liền phái người đến trộm đồ của mình, có khả năng là trong lòng Từ Tích ôm hận, phái Lý Tuyền giáo huấn mình.
Nếu như nói phỏng đoán này chỉ nắm chắc sáu phần, mà sắc mặt của Lý Tuyền hiện tại liền chứng minh phán đoán của hắn là chính xác, Phạm Ninh đã nhận định chắc chắn chín phần là Từ Tích xui khiến ở phía sau.
- Ngươi nói cho hắn ta một câu, nếu hắn ta muốn chơi, ta sẽ theo hắn ta chơi lớn đấy!
Phạm Ninh thản nhiên cười:
- Ta chỉ nói đến thế thôi, nói hay không do ngươi, tin hay không cũng do ngươi. Nhị thúc, chúng ta đi!
Phạm Thiết Thương không hiểu ra sao, tìm được Lý Tuyền rồi, lại khinh địch thả lão chạy như vậy, cháu mình muốn làm gì?
- Ninh nhi, ta thấy sau lưng lão có một túi đeo, đá kia của cháu rất có khả năng ở trong túi sau lưng lão ta.
Phạm Ninh cười nói:
- Vừa rồi cháu cũng đoán được, nói thật, bây giờ cháu còn ước lão đem đi, không thả dây câu dài, sao câu được cá lớn?
Phạm Thiết Cương kinh ngạc nhìn Phạm Ninh, trong lòng y vô cùng cảm thán, không hổ là huyện sĩ! Ý nghĩ, lời nói và việc làm của hắn, mình đã hoàn toàn không hiểu.
- Nhị thúc, sau đó Ngô gia có mua hàng của thúc sao? – Phạm Ninh đổi đề tài, không nhắc tới việc tảng đá nữa.
Nhắc tới Ngô gia, trên mặt Phạm Thiết Qua trở nên vô cùng uể oải, một lúc lâu sau mới thở dài nói:
- Đừng nói nữa, chuyện này thật làm cho người ta căm tức, Ngô gia đúng hẹn tới, đại khái mua trăm quan tiền các loại nồi, bát, muôi, bồn, và vài loại vật phẩm khác.
- Nhưng giá cả, gã lại muốn kết toán chiếu theo giá cả của cửa hàng Lão Sài đối diện, lần mua bán này, ta phải thiệt ít nhất ba mươi quan, quả thực là nhân người cháy nhà mà đi hôi của, còn nói là niệm tình đồng môn cũ, chó má!
- Vậy Nhị thúc bán sao?
Vẻ mặt Phạm Thiết Thương chua xót:
- Tất nhiên bán, không bán làm sao bây giờ? Ta cần tiền nhập hàng, tháng sau còn cần tiền thuê nhà, còn tiền học phí của hai đường huynh của cháu nữa, đều là tiền!
- Vậy Nhị thúc cảm thấy có thể sống qua cửa ải này sao?
Phạm Thiết Thương lắc đầu:
- Ta nói với thím cháu, lúc này ta nhất định có thể vượt qua, nhưng lòng ta hiểu rõ, nhiều nhất ta chỉ có thể chống đỡ một hai tháng, trừ phi lão Sài sập tiệm, nhưng đó là không thể nào, ta chỉ có thể đóng cửa.
Phạm Ninh trầm ngâm thật lâu, chậm rãi nói:
- Nhị thúc có nghĩ đến việc chuyển nghề hay không?
Phạm Thiết Qua lắc đầu cười khổ:
- Nói dễ hơn làm, cha cháu học qua hai năm y thuật, hắn có thể đổi nghề, mà ta bắt đầu từ mười bảy tuổi đã mở cửa hàng tạp hóa, làm suốt mười ba năm, ngoại trừ buôn bán, cái khác ta đều không biết.
Phạm Ninh cười nói:
- Ý của cháu là, vẫn là buôn bán, chẳng qua không phải là cửa hàng tạp hóa.
- Không là cửa hàng tạp hóa, ta có thể làm gì?
Phạm Ninh khẽ mỉm cười:
- Kinh doanh đá Thái Hồ!
Phạm Thiết Thương ngây ngẩn cả người, lúc này y chợt nhớ tới một chuyện, liền vội vàng hỏi:
- Ninh nhi, vừa nãy cháu nói khối đá bị trộm của ngươi trị giá mấy trăm lượng bạc, có thật không vậy?