Phạm Ninh cười gật đầu:
- Tảng đá kia cháu mất ba lượng bạc mua từ ngõ Kỳ Thạch, giá thị trường ít nhất mười quan tiền, nếu như bán cho người sưu tầm, giá trị của nó sẽ thành năm trăm lượng bạc, hơn nữa còn có đấu giá, Lý Tuyền cũng là người biết hàng, cho nên lão mới trăm phương ngàn kế cướp đi khối đá kia.
Phạm Thiết Qua nhẹ nhàng thở dài:
- Ta thật không thể tin nổi, quả thực giống như đang nằm mơ.
- Đây không phải là nằm mơ, mà là ngành sản xuất có món lãi kếch sù, cháu muốn làm nhưng không có thời gian, không bằng hai thúc cháu ta cùng nhau hợp tác, mở Kỳ Thạch Quán Phạm Ký, cháu cảm giác rất có triển vọng.
Phạm Thiết Qua cũng có chút xúc động, vận mệnh của cửa hàng tạp hóa đã định, sớm hay muộn sẽ bị cửa hàng Lão Sài đè sập, ban đầu y định chuyển nghề mở một quán ăn vặt, nhưng tài nấu nướng của y không tốt, phải mời đầu bếp, căn bản là không kiếm được tiền.
Hiện tại y đang đứng trong trạng thái mê man tuyện vọng, Phạm Ninh bỗng nhiên đề xuất mở kỳ thạch quán, khiến y thấy một niềm hi vọng mới.
Nhưng dù sao Phạm Ninh cũng chỉ là tiểu hài tử, chuyện này y cần suy nghĩ thật kỹ.
- Ninh nhi, chuyện này để ta cân nhắc thêm.
- Nhị thúc an tâm cân nhắc, chuyện này không vội.
Hai thúc cháu về đến nhà, Trương Tam Nương nấu mấy bát mì trứng gà đón họ ngồi xuống ăn.
- Phụ thân, tiểu tặc kia đâu? – Phạm Ninh hỏi.
- Tống kỳ trưởng áp giải gã đi rồi, tên trộm còn lại không bắt được, Tống kỳ trưởng còn đang truy bắt, con không cần sốt ruột. – Phạm Thiết Chu an ủi đứa con trai.
- Con không vội chút nào!
Phạm Ninh cười cười:
- Con lên lầu thu dọn một chút.
- Ninh nhi, con không ăn mì sao? – Trương Tam Nương bưng một tô mì ra hỏi.
- Mẹ, con không đói!
Phạm Ninh bước nhanh lên lầu, Phạm Thiết Chu hỏi Nhị đệ:
- Ta nghe lão Tam nói, hình như tiệm của đệ kinh doanh khó khăn, cần ta vay ít tiền cho đệ không?
Phạm Thiết Qua khoát tay áo:
- Đại ca, vấn đề không phải là tiền, là gặp phải một đối thủ cạnh tranh mạnh, chính là cửa hàng họ Sài nổi danh phủ Bình Giang, cửa hàng này mở đối diện cửa hàng của ta, ta tranh không kịp nó, phỏng chừng thêm một hai tháng nữa sẽ đóng cửa.
- Vậy đệ định làm thế nào? – Phạm Thiết Chu lo lắng hỏi.
- Ta còn chưa nghĩ ra, tuy nhiên vừa nãy Ninh nhi đề nghị ta kinh doanh đá, đại ca cảm thấy khả thi không?
Phạm Thiết Chu lắc đầu:
- Cái đứa nhỏ ngốc kia, chỉ nói lời ngốc nghếch, nó có thể kinh doanh cái gì?
- Thiết Chu, chàng quá coi thường Ninh nhi rồi!
Trương Tam Nương lại bưng một tô mì ra, vừa lúc nghe trượng phu đang đánh giá nhi tử, nàng bất mãn hết sức:
- Nhi tử làm sao mà không biết buôn bán, vậy chàng nói xem nhà này từ đâu tới? Nếu nhi tử không biết buôn bán, chàng vẫn đang làm một người chèo thuyền, sao có thể làm y sư?
Phạm Thiết Chu ngây ngốc một lúc, y nghĩ lại:
- Đúng rồi! Mình thật đúng là coi thường nhi tử.
- Đại tẩu, nhà này là Ninh nhi kiếm được? – Phạm Thiết Qua kinh ngạc hỏi.
- Tất nhiên!
Trên mặt Trương Tam Nương tràn đầy tự hào:
- Ninh nhi nhà ta dùng một lượng bạc mua một tảng đá, thoắt một cái liền bán hai trăm lượng bạc.
Ánh mắt Phạm Thiết Qua lập tức căng tròn, hiện tại y bắt đầu hơi tin, lời của cháu mình nói với mình cũng không phải đùa giỡn.
Sáng sớm hôm sau, Phạm Ninh ngồi thuyền cùng Nhị thúc đi thị trấn.
Hôm nay Phạm Ninh mặc một thân y phục sĩ tử bằng sa tanh tổng hợp tốt nhất màu trắng, thắt lưng thuộc da, chân đi một đôi giày da hươu màu đen, đầu đội khăn sa tanh vuông, tay cầm quạt xếp, có vẻ tao nhã khác thường, hắn đứng ở đầu thuyền, ngọc thụ lâm phong.
Phạm Thiết Qua ngồi trong khoang thuyền phía sau hắn lại không ngừng lo lắng tự trách, chính mình biết ý đồ cháu họ vào thành, lại giúp hắn giấu phụ mẫu, bản thân quả không phải là một Nhị thúc đủ tư cách.
- Ninh nhi, ngươi không nên giấu diếm phụ thân.
Phạm Thiết Qua khe khẽ thở dài:
- Cháu nên nói sự tình rõ ràng cho phụ mẫu, tin tưởng bọn họ có thể hiểu được.
Phạm Ninh đi huyện thành là lấy cơ đi bái phỏng học chính, nhưng trong lòng Phạm Thiết Qua hiểu rõ, cháu trai tính toán quá sâu, cũng không đơn giản vào thành chỉ là vì thăm hỏi học chính như vậy.
Phạm Ninh cười cười:
- Nếu phụ mẫu đều đồng ý cho cháu tiến vào trường huyện đọc sách, cháu tất nhiên phải nói với học chính một tiếng, sau đó hoàn tất các thủ tục nhập học, hôm nay cháu vào thành, chính là muốn tìm học chính.
Phạm Thiết Qua lắc lắc đầu:
- Ngươi cho là Nhị thúc không hiểu tâm tư của ngươi sao? Đêm qua, ngươi rõ ràng tìm được tảng đá kia, lại tùy ý để Lý Tuyền đem nó đi, chẳng lẽ không phải ngươi muốn thả dây dài câu cá lớn?
Phạm Ninh thản nhiên cười:
- Có thể câu được cá lớn hay không bây giờ còn chưa biết được, nhưng nhân nhượng tránh phiền phức, nén giận, cũng không phải nguyên tắc làm người của Phạm Ninh cháu.
- Vậy cháu định làm thế nào? – Phạm Thiết Qua thân thiết hỏi han.
- Đương nhiên là đi tìm học chính!
Phạm Ninh cười nói:
- Người đọc sách không tìm học chính làm chỗ dựa, thì tìm ai nữa?
Phạm Thiết Qua thấy thái độ kiên quyết của chất nhi, lúc này mới tin tưởng lời nói của huynh trưởng, tuy Phạm Ninh nhỏ tuổi, nhưng vô cùng có chủ kiến, chuyện hắn quyết định, không ai có thể khuyên được.
Trong lòng Phạm Thiết Qua thầm than một tiếng, đành phải nói:
- Được rồi! Sau khi cháu tìm học chính, mặc kệ thành hay bại, cháu đều phải tìm Nhị thúc, nhất thiết không được quên.
- Nhị thúc, cháu sẽ tự trở về.
- Không được!
Phạm Thiết Qua một mực từ chối:
- Đây là chuyện ta đáp ứng cha mẹ cháu, nếu như cháu mặc kệ, ta đi cùng cháu đi tìm học chính.
Phạm Ninh bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng:
- Được rồi! Sau khi làm xong mọi chuyện, cháu tìm Nhị thúc.
***
Thuyền vào thành, hai thúc cháu chia tay ở cầu Kính Hiền, Phạm Ninh lên bờ tìm học chính, mà Phạm Thiết Qua thì tiếp tục ngồi thuyền về nhà.
Phạm Ninh cũng không tới huyện học, mà là quay đầu đến huyện nha.
Trước cửa huyện nha có hai gã tay cầm gậy sai, mặc tạo phục, đầu đội mũ bát giác của sai nha, dáng người rất cao, thủ vệ có chút giống ông Thiện ông Ác.
Phạm Ninh đến trước thi lễ nói:
- Ta là Phạm Ninh người trấn Mộc Đổ, đặc biệt tới bái phỏng huyện quân, khẩn cầu công sai đại ca thay ta bẩm báo.
Hôm trước Phạm Ninh đạt giải nhất cuộc thi chọn lựa huyện sĩ, đã oanh động thị trấn, tên của hắn gần như ai cũng biết.
Công sai nghe nói là người đứng đầu huyện sĩ tới, vội vàng cười nói:
- Tiểu quan nhân xin đợi một chút, chúng ta đi bẩm báo.
Một gã công sai vội vã chạy vào huyện nha, chỉ trong chốc lát, lại trở về cười nói:
- Huyện quân cho mời, mời tiểu quan nhân theo ta.
- Đa tạ!
Phạm Ninh theo công sai đi vào hậu đường huyện nha, đây là nơi huyện lệnh làm việc, bày biện khá đơn giản, trong phòng có một bình phong, một cái bàn, hai bên đều có một loạt tủ sách, chất đầy các loại thư tịch và họa quyển.
Trên tường treo một bức phúc mẫn nông đồ, phía trên là một bức trung đường đại tự, viết bốn chữ to "Yêu dân như con", hai bên còn lại là một câu đối.