Trên mặt Dương Hàm lộ ra một tia tức giận, việc mà lúc trước Trần viện chủ cáo trạng nhiều nhất chính là đứa cháu này của ông ta thích ức hiếp những người nhỏ yếu, vì thế Dương Hàm đã không ít lần dạy dỗ gã.
Trực giác cho ông ta biết, đứa cháu này học kiếm thuật vẫn là vì chuyện đánh lộn.
Ông ta mất hứng:
- Ngươi thật sự muốn học kiếm thuật, ta cũng không ngăn cản ngươi, nhưng ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám có gan sử dụng kiếm ức hiếp bạn học cùng trường, ta sẽ đưa ngươi về với ông bà, không quan tâm đến chuyện của ngươi nữa!
- Chất nhi không dám, chẳng qua chỉ thấy hứng thú thôi ạ.
Dương Hàm hung hăng trừng mắt với gã, ngừng một chút lại hỏi:
- Ngươi có quen biết Phạm Ninh không?
Dương Độ ngơ ngẩn cả người, sao tự nhiên đại bá lại hỏi đến Phạm Ninh?
Một lúc lâu sau gã mới đáp:
- Hắn là đệ nhất huyện sĩ, con cũng từng nghe nhắc đến hắn?
- Ta hỏi ngươi có quen nó không?
Dương Hàm lên giọng, giọng điệu cũng trở nên nghiêm nghị hơn.
- Con… con cũng từng nói chuyện với hắn mấy câu, nhưng con tuyệt đối chưa từng đánh hắn.
- Hừ! Phỏng chừng những lời ngươi nói cũng chẳng phải lời hay.
- Đại bá, là bởi Phạm Ninh đắc tội Trương giáo thụ, trong lòng bọn con thấy bất bình, nên liền giúp Trương giáo thị châm chọc hắn hai câu, ngoài chuyện đó thì không làm gì hết.
"Rầm! !"
Dương Hàm tức giận vỗ bàn "rầm"một cái, nói:
- Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng có mà đi trêu chọc Phạm Ninh, ngươi mà xảy ra xung đột với nó, bị người đánh chết, ta sẽ không nhặt xác giùm ngươi đâu.
Dương Độ sợ tới mức phát run, thật sự nghiêm trọng đến vậy sao?
- Đại bá, là Trương giáo thụ…
- Ngươi liệu hồn mà ít nhắc đến cái tên giáo thụ khốn kiếp nào đó đi cho ta!
Tuy Dương Hàm cũng nhận không ít lợi ích từ chỗ Trương Nghị, nhưng ông ta vẫn luôn rất xem thường nhân phẩm của Trương Nghị, nếu không phải cháu trai ông ta phải đỗ phủ học, ông ta tuyệt đối sẽ không để cháu họ theo học Trương Nghị.
Huynh trưởng của Trương Nghị là giáo thụ của phủ học, trong tay có hai danh ngạch đề cử vào phủ học, Dương Hàm đã điều động nội bộ một suất.
Dương Độ không dám lên tiếng nữa, Dương Hàm lại cảnh cáo gã thêm lần nữa:
- Ta cảnh cáo ngươi lần cuối, không cho phép đi trêu chọc Phạm Ninh, nghe thấy chưa hả?
- Con đã nhớ ạ!
- Đi đi! Về sau không cho phép ngươi uống rượu trắng nữa!
- Con không dám mê rượu nữa!
Dương Độ hành lễ, cáo lui.
Dương Hàm tâm phiền ý loạn, tuổi còn nhỏ mà đã là quỷ mê rượu như thế rồi, tương lai nó có thể làm được trò trống gì đây?
Trong quan phòng của huyện thừa, Dương Hàm xem báo cáo của huyện học trình lên, rồi đặt nó xuống bàn, có phần bất mãn nhìn Triệu Tu Văn.
- Chuyện huyện học thanh lý những học trò sống tạm bợ ta không phản đối, không chí tiến thủ mà chiếm mất tài nguyên của huyện học, quả thật nên thanh lý.
- Chẳng qua ta lo lắng nếu Triệu học chính cứ áp xuống như vậy, liệu có khi nào sẽ làm thương tổn cả những học sinh vô tội, cũng thanh lý sạch cả những học sinh vốn dĩ có ý chí tiến lên luôn không?
Triệu Tu Văn khom người nói:
- Khởi bẩm Dương huyện thừa, phần danh sách này ti chức đã chuẩn bị trong suốt nửa năm qua, tổng hợp tư liệu điều tra của ba năm vừa rồi, bao gồm thành tích nhiều lần tham gia thi, đánh giá của các giáo thụ, hay tình trạng học tập chuyên cần của các học sinh.
- Chỉ cần những học sinh đó có chút cố gắng thì cũng đều sẽ biểu hiện ra bằng bài học trên lớp hoặc bài tập, nếu không cũng sẽ không bị ghi tên vào danh sách này của ta, có thể nói chín mươi mấy học sinh này ngay cả những thứ tối thiểu như "Luận Ngữ" và "Mạnh Tử" cũng không thuộc nổi, suốt ba năm qua không hề có tiến bộ, mà thậm chí còn thụt lùi, những học trò như vậy không phải chỉ sống tạm bợ thì là gì đây?
Triệu Tu Văn thấy Dương huyện thừa không phản đối, liền nói tiếp:
- Bọn họ không chịu bỏ ra công sức, tăng thêm gánh nặng rất lớn cho gia đình, lại không có ý chí tiến thủ, chiếm cứ tài nguyên của huyện học, ti chức cho rằng cần phải thanh lý hết những học trò này ra khỏi huyện học, dành cơ hội thực sự cho những học sinh muốn đọc sách nhưng lại không có cơ hội.
Trong mắt Dương Hàm có phần phức tạp, Trương Nghị nói với ông ta rằng chín mươi mấy học sinh này mỗi năm đều nộp cho Trương Nghị 1300 quan tiền, Trương Nghị lại chuyển vòng sang chỗ ông ta năm trăm quan.
Nếu thanh trừ những học sinh này ra khỏi huyện học, vậy cũng tương đương với việc cắt đứt đường tài lộ của chính mình!
Nhưng chuyện chiêu sinh mở rộng là thế phải làm, Dương Hàm ngẫm nghĩ một chút, liền ấn con dấu của mình lên trên thư xin mở rộng kia.
Ông ta đưa thư chiêu tuyển cho Triệu Tu Văn, híp mắt cười nói:
- Chuyện chiêu sinh thêm ta hoàn toàn đồng ý, nhưng thanh lý học sinh thì phải thận trọng, ta yêu cầu Học chính phải nói chuyện với từng học sinh một, phải chắc chắn những người đó tự nguyện rời đi, ta cũng không hi vọng những học sinh này sẽ chạy đến phủ Bình Giang náo loạn.
Một lúc lâu sau Triệu Tu Văn mới khẽ thở dài, những học trò tạm bợ đó đồng ý tự nguyện rời đi ư?
Dương huyện thừa này lại dùng phương pháp "kéo" để xử lý rồi.
Không còn cách nào, ông chỉ đành khom người hành lễ:
- Hạ quan tuân lệnh!
…
Học sinh của cả bốn thư viện đều tập trung tại nhà ăn để ăn cơm, đến tối, hai trăm học sinh cùng tập trung một chỗ, bảy tám người ngồi chung một bàn, lúc này nhà ăn vô cùng náo nhiệt.
Lục Hữu Vi bưng một khay cơm chất đầy đồ ăn, ngồi xuống bên cạnh Phạm Ninh.
- Phạm Ninh, nói cho huynh biết một tin tức, cuộc thi chiêu sinh bổ sung của huyện học đã được quyết định rồi, sẽ tổ chức vào khoảng độ ngày hai mươi tháng năm.
Phạm Ninh chờ mong tin này đã lâu, vì để phân ưu giúp nhị thúc, hắn đã hứa với nhị thúc là hắn sẽ phụ trách bổ túc cho Minh Nhân, Minh Lễ, cố tranh thủ để anh em họ cũng thi được vào huyện học để học tập.
Đầu năm còn có tin đồn, rất có thể tháng năm huyện học sẽ tổ chức cuộc thi chiêu sinh mở rộng.
Hàng năm huyện học chỉ tuyển hai trăm người, nhân số chiêu sinh quá ít, các bậc phụ huynh vẫn luôn than vãn về chuyện này.
Bắt đầu từ cuối năm ngoái, Triệu Tu Văn đã bắt tay vào việc thanh lý một đám học sinh tạm bợ đúp lại huyện học lâu năm, lại không chịu cố gắng đọc sách, bắt họ phải rời khỏi huyện học trước cuối tháng ba.
Tứ thúc Phạm Đồng Chung của Phạm Ninh chính là một trong số những học sinh tạm bợ đó, không ngây người tiếp nổi trong huyện học được nữa, nên gã mới bắt đầu nghĩ đường ra.
Nhóm học trò tạm bợ đó ít nhất cũng phải hơn chín mươi người, bọn họ bị thanh lý nên cũng trống ra không ít chỗ ở và lớp học, thế nên liền tạo điều kiện cho cuộc chiêu sinh mở rộng.
Cho nên huyện học quyết định tháng năm sẽ tiến hành một cuộc thi chiêu sinh mở rộng, tuyển thêm năm mươi tân sinh.
Phạm Ninh vui mừng:
- Đây chính là một tin tức tốt!
Tô Lượng vừa há mồm gặm màn thầu, miệng mơ hồ nói không rõ:
- Ta có một đường huynh năm nay không thi đậu, huynh ấy cũng đang ôn tập ở nhà, ban đầu vốn định đến sang năm sẽ thi, giờ xem ra không cần chờ tới sang năm nữa rồi.