Đoạn Du uống một ngụm canh, đặt đũa xuống, dùng khăn tay lau nước canh còn đọng bên khóe miệng đi, cười nói với Lục Hữu Vi:
- Lần này huynh có thể được như nguyện rồi!
Phạm Ninh kinh ngạc quay đầu sang hỏi:
- Huynh còn muốn thi thêm lần nữa sao?
Lục Hữu Vi gật gật đầu:
- Ta là học sinh dự thính, phải đóng một trăm lẻ tám lượng bạc, gánh nặng trong nhà quá lớn, nếu tháng năm tới ta thi đậu được huyện học, vậy thì có thể giảm bớt cho gia đình được một trăm lượng rồi.
- Vậy huynh định làm thế nào, bỏ học về nhà ôn tập sao?
Phạm Ninh lại hỏi.
- Nếu như ta bỏ học, cha ta sẽ đánh chết ta mất.
Lục Hữu Vi hơi ngượng ngùng gãi đầu:
- Ta dự định tìm một lớp luyện thi cấp tốc dạy vào buổi tối.
Trong lòng Phạm Ninh khẽ động, hắn ngẫm nghĩ đôi chút rồi nói:
- Huynh cứ đi tìm trước đi, nếu thật sự không tìm được, nói không chừng ta có thể giúp huynh bổ túc, miễn phí.
Vốn dĩ Phạm Ninh cũng định dạy bổ túc cho Minh Nhân Minh Lễ, thêm một Lục Hữu Vi nữa cũng không có gì đáng ngại.
Lục Hữu Vi lập tức mừng rỡ:
- Vậy tốt quá, nếu như ta không tìm thấy, vậy thì kính nhờ huynh rồi.
….
Buổi trưa hôm sau, Phạm Ninh mướn một chiếc xe bò để đi đến trấn Trường Kiều.
Xe bò chậm rãi đi qua trước cửa hàng tạp hóa Lão Phạm của nhị thúc hắn, tấm biển của cửa hàng đã bị gỡ xuống, mấy người giúp việc đang gỡ hết chỗ giá để đồ trong cửa hàng, một người đàn ông trung niên đứng cạnh đó cất giọng oán thán.
Nhà nhị thúc đã trả hết tiền thuê nhà, dọn đến trấn Mộc Đổ, chắc hẳn người đàn ông trung niên này là chủ nhà cho thuê, chuẩn bị cho thuê căn nhà này lần nữa.
Mà cửa hàng đối diện với tiệm tạp hóa đó lại có một đám đông vây quanh, khi xe bò đi ngang qua chỗ họ, lại thấy mấy người đều đang căm phẫn bất bình than phiền.
- Giữa trưa sẽ bắt đầu tăng giá thêm ba phần, cửa hàng này cũng quá đen tối rồi.
- Người ta nói là hết thời gian ưu đãi, khôi phục giá gốc.
- Nhưng cái giá này còn đắt hơn cả của tiệm tạp hóa Lão Phạm nữa kìa! Sớm biết vậy ta đã đi tiệm tạp hóa Lão Phạm rồi.
…
Phạm Ninh khẽ lắc đầu, dùng giá thấp để chèn ép cửa hàng của nhị thúc xong rồi, hiện giờ đương nhiên phải khôi phục lại giá gốc, thậm chí còn phải nâng giá lên ấy chứ, đây chính là con đường không tránh khỏi trong việc cạnh tranh buôn bán, từ xưa đến nay vẫn đều luôn như vậy.
Xe bò lại đi thêm một đoạn nữa, từ từ dừng lại trước một căn nhà lớn, căn nhà đó có tường cao vây xung quanh, ở giữa là cửa chính, trên tấm biển có đề một hàng chữ:
"Học đường chính quy trấn Trường Kiều"
Chính là chỗ này, trả phu xe mười văn tiền, Phạm Ninh nhảy xuống khỏi xe bò, đi vào bên trong học đường.
Cửa học đường mở rộng, không có ai trông cửa, nhưng lúc Phạm Ninh bước vào học đường thì có một ông lão đuổi theo phía sau:
- Tiểu quan nhân, cậu tìm ai vậy?
Phạm Ninh mặc áo gấm sĩ tử màu trắng, đầu đội mũ sa, tay cầm quạt xếp, thoạt nhìn trông giống con cháu nhà có tiền, ông lão trông cửa cũng rất khách khí với hắn.
- Cháu tìm Phạm Minh Nhân, Phạm Minh Lễ, một đôi huynh đệ song sinh, lão có biết bọn họ không vậy?
Nghe đến hai cái tên đó, ông lão trông cửa liền đổi sang vẻ mặt hậm hực.
- Hai tên nhóc kia ở đây có ai là không biết! Cậu chờ đó một lát!
Ông lão trông cửa bước nhanh đi vào trong học đường, chỉ một lát, Minh Nhân và Minh Lễ giống như hai âm hồn giống hệt nhau không biết lao ra từ chỗ nào.
Hai người một trái một phải bắt lấy cánh tay Phạm Ninh, cây quạt của hắn cũng bị một trong hai cướp đi.
- A Ninh, nhẫn ngọc trên tay đệ cho ta mượn vài ngày nhá!
- A Ninh, cây quạt của đệ có phải làm bằng ngà voi không thế?
Phạm Ninh giật lấy cây quạt, gõ vào đầu hai người kia mỗi đứa một cái.
- Ta đến huyện học đã hơn nửa tháng rồi, hai tên khốn kiếp các huynh thế mà lại không đến thăm ta?
- Đó không phải là do tình hình kinh tế có chút eo hẹp hay sao?
Người còn lại cười hì hì:
- Nếu không đệ mượn cho bọn ta chút lộ phí đi, chúng ta sẽ đến thăm đệ ngay bây giờ luôn.
- Đi thôi! Ta mời các huynh ăn trưa.
- Lão nhị, tiểu tử này không thành tâm chút nào, chúng ta ăn xong rồi thì hắn mới chạy đến.
- Đúng đấy, nếu không thì đệ mời chúng ta bữa chiều đi!
Phạm Ninh tức giận nói:
- Các huynh đã ăn rồi, nhưng bụng ta thì vẫn còn đói có được không hả, đi hay không đây?
- Đi! Đương nhiên phải đi chứ!
- Có heo mà không làm thịt, chẳng nhẽ giữ lại để mừng năm mới chắc!
Hai huynh đệ nói lung ta lung tung, vây quanh Phạm Ninh đi ra khỏi học đường.
Đối diện học đường có ba quán ăn nhỏ, Phạm Ninh chọn một cửa hàng trông có vẻ sạch sẽ nhất.
Phạm Ninh gọi một phần cơm cá tươi ngon, lại gọi thêm một đĩa măng muối, hai huynh đệ thì gọi một bát mì thịt, lại thêm một đĩa lòng lợn xào, rồi ba người bắt đầu ăn.
Ăn xong bữa trưa, Phạm Ninh gọi ba chén trà lạnh, lúc này mới nói với hai huynh đệ về chuyện chính sự.
- Buổi sáng ta đã đến hỏi Học chính rồi, chừng giữa cuối tháng năm, huyện học sẽ tăng thêm năm mươi danh ngạch học sinh nữa, đây là cơ hội của các huynh.
Đương nhiên Phạm Ninh hi vọng hai đường huynh của mình cũng có thể vào được huyện học học tập.
Cuối tháng một vừa rồi, hai huynh đệ đi thi vào huyện học, kết quả hai người cùng rớt, bọn họ lớn hơn Phạm Ninh ba tuổi, nhưng bây giờ mới là trung xá sinh thượng giai, cũng tương đương với lớp bốn.
Theo trình độ hiện giờ của bọn họ vẫn hơi kém một chút để đỗ được kỳ thi của huyện học.
Đương nhiên, học tập kém thì có thể bổ túc thêm, quan trọng là hai người này có muốn vào huyện học hay không?
Minh Nhân và Minh Lễ nhìn nhau, nhất thời cả hai đều vui mừng hớn hở:
- Ý đệ là muốn cho chúng ta hai suất, không cần tham gia thi cũng có thể vào được huyện học?
- Nói linh tinh!
Phạm Ninh trừng mắt với hai người:
- Đương nhiên là vẫn phải thi, hơn nữa còn là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, ước chừng là chọn một trong hai mươi người.
Cả hai lập tức ỉu xìu, Minh Lễ lẩm bẩm:
- Vẫn phải thi sao, vậy thì có khác gì không nói đâu?
Ánh mắt Minh Nhân thì sáng lên:
- A Ninh, có phải là đệ đã chuẩn bị hết bí kíp rồi không?
- Bí kíp thì không có, nhưng ta dự định bổ túc cho các huynh!
Phạm Ninh nhẩm tính thời gian trong lòng:
- Còn độ hai tháng nữa, ta bỏ thêm chút thời gian và công sức, rồi cuối cùng ra đề, cố gắng bổ túc thêm cho thành tích của các huynh, tranh thủ thi đậu huyện học.
Minh Nhân và Minh Lễ bày ra vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, cả hai đồng thanh nói:
- Sao có thể để đệ phải bỏ thời gian và tinh lực ra được, nhảy luôn đến bước cuối luyện đề thi là được rồi.
- Không được!
Phạm Ninh quả quyết cự tuyệt:
- Không bồi đáy cho tốt, cho dù có đưa đề cho các huynh làm thì các huynh cũng sẽ không đỗ được.
…
Lờ đi sự kháng nghị của Minh Nhân và Minh Lễ, Phạm Ninh liền sắp xếp buổi học bù đầu tiên vào tối hôm sau.
Nếu đã quyết định mở lớp luyện thi, vậy thì Phạm Ninh cũng cần phải chuẩn bị một chút.