- Phạm Ninh, làm tốt lắm! Trương Nghị đào bẫy chờ chúng ta, chúng ta liền từ phía sau đánh lão một cái bất ngờ! Huyện lệnh tra ra nội tình của lão, xem lão lần này chạy đằng nào?
Đoạn Du vẻ mặt nghi ngờ nói:
- Kỳ lạ, là ai đánh gãy hai chân của Dương Độ?
Phạm Ninh nháy mắt:
- Ta cũng không biết, tuy nhiên việc này rất sung sướng đúng không?
- Quả thật rất sung sướng!
Đoạn Du tươi cười rạng rỡ:
- Hơn nữa còn không trái với giáo quy.
Ba người cùng cười lớn…
Đi đến cửa trường học, Phạm Ninh nhắc nhở hai người nói:
- Trường học nhất định phải tiến hành loại trừ, các huynh đừng quên, xế chiều hôm nay chúng ta chính là ở huyện nha, có huyện lệnh làm chứng cho chúng ta!
***
Tin tức truyền đi rất nhanh, một canh giờ sau, Lục Hữu Căn liền dẫn tiết cấp phủ Bình Giang là La Mai cùng với ba mươi mấy tên cung thủ hai huyện tiến vào chiếm giữ Huyện học.
Dương Độ bị người ta đánh gãy hai chân, chỉ có thể coi là án đánh người bình thường, nhưng bởi vì Dương Độ là cháu trai của Huyện thừa Ngô huyện, án kiện liền trở nên nghiêm trọng.
Vào Huyện học tra hỏi chỉ là một trong những quy trình phá án, xem có thể từ tra hỏi có được manh mối gì không.
Rất nhanh, hai vị đô đầu liền biết được chuyện xảy ra ngày hôm qua ở trong kiếm xã, Lục Hữu Vi trở thành một đối tượng tình nghi quan trọng, học sinh còn lại của thư viện Lộc Minh và thư viện Cốc Phong nhất định đều phải tra hỏi.
Thậm chí kể cả viện chủ Triệu Tu Văn và mấy giáo thụ khác cũng phải tiếp nhận tra hỏi.
Ngoài cửa phòng nghị sự Cần Học Lâu xếp mấy hàng dài, hơn năm mươi hạ xá sinh thư viện Lộc Minh xếp thành ba hàng, theo thứ tự đi vào tiếp nhận tra hỏi, bọn họ là nhóm thứ ba, trước bọn họ, hạ xá sinh thư viện Cốc Phong đã được tra hỏi rồi.
Các học sinh ở bên ngoài xì xào bàn tán, trong mắt mỗi người đều vô cùng hưng phấn, Dương Độ bị người khác đánh gãy hai chân, không biết là ai làm, quả thật hả lòng hả dạ.
- Nghe nói hảo hán hạ thủ vẫn chưa bắt được!
- Nói nhảm! Nếu bắt được rồi, còn cần tra hỏi chúng ta sao?
- Ta nói là vốn dĩ không có ai nhìn thấy là ai hạ thủ, Dương Độ kia uống say mắt lờ đờ, cái gì cũng đều không nhìn thấy.
- Nói không chừng là chính gã uống rượu nhiều, té xuống từ trên bậc thang, tự mình té ngã gãy chân.
Các học sinh mồm năm miệng mười tranh luận, lúc này trong phòng có người hô:
- Ba người tiếp theo, Phạm Ninh, Tô Lượng, Đoạn Du, mời đi vào đi!
Phạm Ninh liếc mắt ra hiệu cho hai người, ba người đi vào nhà nghị sự tiếp nhận tra hỏi.
Chỉ thấy ngồi ngay chính diện là một đại hán mặt đen, trên người mặc y phục đen đỏ, đầu đội mũ sa, bộ dạng tướng mạo đường đường, Lục Hữu Căn liền ngồi một bên.
Lục Hữu Căn thấy ba người bọn họ tiến vào, liền nhỏ giọng nói với đại hán hai câu, hẳn là chứng minh buổi chiều ba người bọn họ ở huyện nha.
La Mai khoát tay cười nói:
- Làm việc công theo thông lệ, để tránh phía trên nói chúng ta làm việc không tận tâm.
- Cũng đúng!
Lục Hữu Căn liền ôn nhu giới thiệu với ba người Phạm Ninh.
- Vị này chính là La quan nhân, tiết cấp Bình Giang phủ. Do ảnh hưởng lớn của vụ án của Dương Độ, cậu ta lại là học sinh huyện học, cho nên muốn hỏi học sinh, tìm kiếm manh mối. Mọi người không cần lo lắng.
- Ba vị tiểu quan nhân mời ngồi!
La Mai cười cười nói.
Ba người Phạm Ninh ngồi xuống, ba người đều có vẻ có chút căng thẳng, căng thẳng mới là thái độ bình thường, không căng thẳng thì có chút vấn đề rồi.
- Mọi người quen Dương Độ không?
Phạm Ninh nói trước đi.
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Có biết ạ.
- Vậy quan hệ rất thân sao?
Phạm Ninh lại lắc đầu:
- Chúng ta không cùng một thư viện, lên lớp cũng không cùng chỗ, ăn cơm cũng cách rất xa. Bình thường không có gì cùng xuất hiện.
- Nhưng có học sinh trong Phong Cốc Viện nói, khi mới vào học, Dương Độ đã từng châm chọc ngươi?
Phạm Ninh hừ một tiếng:
- Học sinh Phong Cốc Viện bọn chúng đều đã từng châm chọc ta.
La Mai gật gật đầu:
- Nói cách khác, ngươi và bản thân Dương Độ không có ân oán?
Phạm Ninh suy nghĩ một chút nói:
- Ta cùng cậu ta không có ân oán cá nhân, nhưng ngày hôm qua cậu ta đánh bị thương học sinh thư viện Lộc Minh của chúng ta. Ta tức giận quá, liền kêu gọi mọi người cùng nhau đi kháng nghị!
La Mai cười cười, sở dĩ y hỏi Phạm Ninh nhiều một chút, cũng chính là vì nguyên nhân này.
- Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
La Mai lại hỏi.
Phạm Ninh ngẫm nghĩ một chút:
- Chín hoặc mười tuổi, bản ghi chép của ta ở chỗ quan phủ là chín tuổi, nhưng mẹ ta nói là ta sinh tháng một, hư số hẳn phải là 10 tuổi rồi. Cụ thể bao nhiêu ta cũng có chút không rõ.
La Mai nhìn Phạm Ninh vẻ mặt đơn thuần, không kìm nổi cười, bất kể là chín tuổi hay mười tuổi, đứa trẻ nhỏ như vậy sao có thể vì tức giận mà đả thương người được. Mình quả thật hơi trông gà hoá cuốc rồi.
- Được rồi! Cuối cùng hỏi thêm ngươi một vấn đề, chiều hôm nay ngươi ở đâu?
Phạm Ninh không chút hoang mang nói:
- Chiều hôm nay, ba người chúng ta đi huyện nha xem Huyện lệnh thẩm án, học tập luật pháp, Cao huyện lệnh và Lục đô đầu đều có thể làm chứng cho chúng ta!
- Có thể!
Bên cạnh thư lại đưa bản ghi chép tuần hỏi cho Phạm Ninh, Phạm Ninh nhìn một chút, liền tự mình ấn tay xuống bản ghi chép tuần hỏi, quay người đi ra ngoài.
***
Cùng lúc La Mai đang tuần hỏi học sinh, thì tại chỗ ở của giáo thụ Trương Nghị, Trương Nghị cũng đang tiếp nhận một cuộc tuần hỏi càng nghiêm khắc hơn.
Đích thân tuần hỏi lão lại là huyện thừa Dương Hàm. Dương Hàm vừa nhìn thấy thương thế của cháu trai, trong lòng ông ta vừa hận vừa giận.
Ông ta hận cháu trai không hăng hái phấn đấu, lại chạy tới Chu Lâu lén uống rượu mạnh, lại nghe nói ngày hôm qua gã đả thương con trai của Lục giáo thụ phủ học, dấy lên cơn sóng lớn ở huyện học. Nhất thời, ông ta hận không để cho Dương Độ chết cho xong.
Giận là có người lại dám ở Trường Châu huyện đánh bị thương cháu của mình, thế này có còn coi ta ra gì nữa không?
Dương Hàm thực hiện song song, một mặt bức quan phủ phá án, mặt khác huy động tất cả các con đường, lệnh cho rắn chuột Ngô huyện đi tìm hiểu tin tức, nếu có kẻ bỏ tiền ra thuê người hành hung, ông ta ngay lập tức có thể tra ra.
- Trương giáo thụ, ta có thể giao cháu trai cho ngươi, lúc này mới nhập học bao lâu, ngươi liền mang đến cho ta tin tức này, ngươi bảo ta nhìn ngươi thế nào đây?
Dương Hàm giọng điệu rất lãnh đạm, nhưng trong giọng nói lãnh đạm lại ẩn chứa sự bất mãn mãnh liệt.
Trương Nghị cũng hoảng hốt một hồi, ông ta liều mạng giải thích: "Nếu trong trường học, ta sẽ bảo vệ cậu ta không việc gì, sự tình phát sinh ở huyện Trường Châu, ta cũng ngoài tầm tay với.
- Hừ! Ý của ngươi là nói, trên đường nó bị người ta nhìn không vừa mắt mà đánh bị thương? Chẳng lẽ với ngươi hoàn toàn không có một chút liên quan?
Chất vấn của Dương Hàm khiến Trương Nghị ý thức được mình nói sai, lão vội vàng nói:
- Ta không có ý như vậy, ý ta là mấy ngày nay ta hẳn nên cấm cậu ta đi ra ngoài, là ta sơ sót.