Về phần Huyện lệnh, nắm một số chuyện lớn là đủ rồi, giống như liên quan tới việc tổ chức khoa thi tuyển chọn huyện sĩ, sự vụ ngày thường vẫn là do huyện thừa phụ trách.
Cao Phi gật gật đầu:
- Ngày hôm qua nghe nói huyện học xảy ra chuyện, làm một huyện lệnh, ta muốn đến đây tìm hiểu tình hình, hy vọng không quấy rầy hoạt động dạy học của huyện học!
Triệu Tu Văn vội vàng nói:
- Hôm nay vừa đúng huyện học nghỉ dạy một ngày, các học sinh đều ở ký túc xá tự học, huyện quân tới thật đúng lúc. Mời theo ti chức tới nghị sự đường.
Cao Phi cười cười, nhìn Trương Nghị một chút:
- Vị này chính là Trương giáo thụ của Cốc Phong thư viện sao!
Trương Nghị liền vội vàng tiến lên thi lễ:
- Chính là tại hạ!
- Nghe nói Trương giáo thụ đoán đề rất chuẩn, đã nghe đại danh từ lâu.
- Đâu có! Đâu có! May mắn mà thôi.
Cao Phi ha hả cười:
- Cùng ngồi một chút đi!
- Các vị giáo thụ, cùng hàn huyên đi!
Cao Phi nhiệt tình mời các giáo thụ, mọi người đều hưởng ứng, theo Cao Phi đi tới Cần Học Lâu.
Trương Nghị lại hưng trí ngẩng cao đầu, không ngờ huyện quân chỉ điểm tên của mình, có thể thấy ông ấy coi trọng mình, trong lòng lão lại xuất hiện một ý tưởng, nếu huyện thừa vứt bỏ mình, đi theo lăn lộn cùng vị huyện lệnh này, kỳ thực cũng rất tốt.
Trong lòng Triệu Tu Văn lại có một loại cảm giác nói không ra lời, vị huyện quân này hình như vì việc Dương Độ mà đến, nhưng trực giác lại nói cho Triệu Tu Văn, chỉ sợ sự tình không có đơn giản như vậy.
Mọi người đi vào nghị sự đường đang rộng mở, Triệu Tu Văn mời Cao Phi ngồi chủ vị, những người khác đều tự ngồi vào vị trí của mình, mọi người tìm vị trí ngồi xuống.
Cao Phi gật đầu nói:
- Lục đô đầu và La tiết cấp của Bình Giang phủ đều dẫn người tiến vào huyện học, sự tình chỉ sợ tất cả mọi người đều đã biết, kỳ thật cá nhân tôi cho rằng, có chút chuyện bé xé ra to.
Nghị sự đường lập tức vang lên tiếng bàn luận xôn xao, mọi người đều không nghĩ tới, Cao Huyện lệnh lại là thái độ này, cho rằng chuyện bé xé ra to.
Triệu Tu Văn đứng lên nói:
- Mọi người xin yên lặng, nghe huyện quân tiếp tục phát biểu!
Nghị sự đường lại một lần nữa an tĩnh lại, Cao Phi tiếp tục nói:
- Dương Độ là bị đả thương ở bên ngoài trường học, rủi ro của học sinh cố nhiên đáng được thông cảm, nhưng lại điều tra rộng, lan đến mỗi một học sinh và giáo thụ, ảnh hưởng việc dạy học của huyện học, ảnh hưởng học sinh đọc sách, cũng không đáng đề xướng. Cho nên bổn huyện sẽ yêu cầu La tiết cấp hôm nay ngừng điều tra, rút khỏi huyện học.
Bên trong nghị sự đường lập tức vang lên thanh âm vỗ tay nhiệt liệt, lúc này, một trợ giáo vội vàng tiến lên, nói khẽ vào tai Trương Nghị vài câu.
Trương Nghị hơi sửng sốt, vội vàng nói với Cao Phi:
- Huyện quân, Lục đô đầu phái người tới yêu cầu ta tiếp nhận tuần hỏi, thế này… thế này có thích hợp không?
Cao Phi cười cười:
Trương giáo thụ là sư phụ của Dương Độ, đoán chừng là phải hỏi thêm mấy câu, coi như là làm theo thông lệ, Trương giáo thụ cứ việc yên tâm đi, ta sẽ bảo La tiết cấp, tuần hỏi hết sức ngắn gọn.
Trương Nghị bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy đi ra ngoài, vài tên nha dịch tiến lên phía trước nói:
- Mời Trương giáo thụ đi bên này.
Trương Nghị hừ một tiếng, theo mấy tên nha dịch đi đến Thoái Tư Lâu.
Trương Nghị cứ mơ hồ như vậy bị đưa đi.
Cao Phi biến sắc, lạnh lùng nói:
- Bổn huyện nhậm chức ngày đầu tiên, liền có gia trưởng tới khiếu nại, nói huyện học có giáo thụ bán danh ngạch học sinh dự thính, nhiều năm qua không dừng lại, mà mấy năm gần đây ngày càng hung hăng ngang ngược, huyện học chướng khí mù mịt, bổn huyện cũng là người đọc sách, đối với loại hành vi này căm thù đến tận xương tuỷ, cho nên bổn huyện chuẩn bị dùng thời gian ba ngày tra rõ việc này.
Bên trong nghị sự đường một mảnh xôn xao, tất cả mọi người khiếp sợ vạn phần, mọi người ai cũng không nghĩ tới Huyện lệnh sẽ ra tay ở thời khắc mấu chốt này.
Triệu Tu Văn đầu tiên là trợn mắt há hốc mồm, nhưng lập tức mừng rỡ, ông ta và Trương Nhược Anh trao đổi một ánh mắt, trong lòng hai người cũng không kìm nổi kích động.
Bao nhiêu năm bọn họ đề xuất chỉnh đốn phong khí huyện học, đều bị Dương huyện thừa bỏ mặc hoặc chạy theo hình thức, chớp nhoáng một chốc, sau vẫn y như cũ.
Lần này Triệu Tu Văn thanh lý sạch các học sinh lơ là, liền gặp phải áp lực của Dương huyện thừa, yêu cầu ông ta phải tiến hành nói chuyện với mỗi người, phải bảo đảm học sinh là tự nguyện rời đi.
Điều này trên thực tế lại biến tướng, thử hỏi có học sinh nào lại tự nguyện rời đi?
Lần này Huyện lệnh ra tay, có thể xoay chuyển được phong khí của huyện học hay không.
Triệu Tu Văn đương nhiên cũng biết mục đích Cao huyện lệnh nhúng tay vào huyện học, nhưng quyền đấu giữa các quan huyện hắn không quan tâm, hắn chỉ quan tâm có thể lật đổ Trương Nghị, triệt để chỉnh đốn trật tự huyện học hay không.
Triệu Tu Văn vội vàng đứng dậy tỏ thái độ:
- Ý kiến huyện quân vô cùng chính xác, cũng vô cùng đúng lúc, huyện học xảy ra vấn đề như vậy, làm giáo thụ, ta không thể trốn tránh trách nhiệm, nhưng bất kể như thế nào, ta sẽ toàn lực phối hợp với huyện quân chỉnh đốn trật tự huyện học.
Chúng giáo thụ đều tỏ thái độ, ủng hộ huyện quân chỉnh đốn trật tự.
Cao Phi gật gật đầu:
- Người đang đi ở bờ sông, có thể nào không ướt chân? Một giáo thụ có lẽ nhất thời hồ đồ, nhận chút lợi ích, tuy nhiên vốn định luôn luôn lấy cứu người là việc chính, chỉ cần không quá nghiêm trọng, giải thích rõ ràng vấn đề, bổn huyện sẽ bỏ qua chuyện cũ, nhưng nếu vấn đề nghiêm trọng, ngươi cũng chỉ có thể tự cầu nhiều phúc!
Triệu Tu Văn hỏi:
- Không biết huyện quân định bắt đầu từ đâu?
Cao Phi cười cười nói:
- Ta sẽ đặt một hòm gỗ lớn ở cổng huyện học, khích lệ học sinh và các gia trưởng tố giác vạch trần, người gây ra vấn đề nghiêm trọng ta đã khống chế được rồi, mời mọi người yên tâm tố giác, bổn huyện cũng không phải đi qua đi lại!
Giáo thụ được Huyện lệnh chỉ rõ, tinh thần đều phấn chấn, trở về chuẩn bị tài liệu.
Cao Phi cười với Triệu Tu Văn và Trương Nhược Anh:
- Hai vị xin chờ một lát, có chút sự vụ cụ thể, ta vẫn còn cần thảo luận với hai vị.
***
Huyện lệnh đến huyện học điều tra việc mua bán danh ngạch, tin tức Trương Nghị đã bị khống chế rất nhanh liền truyền khắp cả huyện học, trong lúc nhất thời có người vui mừng có người lo.
Lúc này, huyện học từ trên xuống dưới đều đã quên việc Dương Độ bị thương, gần như tất cả mọi người đều đang chú ý tới việc Huyện lệnh nghiêm túc muốn chỉnh đốn phong cách học tập.
Sáng sớm ngày kế tiếp, huyện học tiếp tục nghỉ dạy, La Mai dẫn đầu cung thủ Bình Giang phủ rút lui khỏi huyện học.
Trong túc xá, chỉ có Đoạn Du và Phạm Ninh đang tán gẫu, Tô Lượng chạy ra ngoài tìm hiểu tin tức.
- Phạm Ninh, tối hôm qua ta thấy huynh đốt một cây hương ở cửa sổ, huynh đang làm gì vậy?
Phạm Ninh ngầm cả kinh, có bình phong che khuất, sao y có thể nhìn thấy mình đốt hương?
Phạm Ninh ra vẻ trấn tĩnh cười nói:
- Huynh không phát hiện ban đêm có muỗi chân dài sao?