A Đào lắc lắc đầu:
- Cách này không được, cha tiểu nữ đã nói rồi, đại tỷ mà cả gan chạy trốn, sẽ đi kiện Thủy Căn ca.
- Nếu cách này không được, vậy thì tình lang của tỷ tỷ muội phải trả giá rồi.
- Nhưng nhà huynh ấy nghèo lắm!
Phạm Ninh phất phất tay:
- Không phải ta bảo trả tiền, chỉ cần đại tỷ muội sinh được một đứa con trai, lấy theo họ của cha muội, ông ấy chắc chắn sẽ đồng ý hôn sự này.
- Ý của công tử là, để Thủy Căn ca ở rể nhà tiểu nữ?
- Không cần ở rể, chỉ cần để một đứa con trai mang họ ông ngoại, cha muội nằm mơ cũng muốn sinh con trai, đợi ông ấy có cháu đích tôn rồi, vấn đề chẳng phải được giải quyết sao?
A Đào mắt sáng lên:
- Đúng! Sao bọn muội không nghĩ ra cách này nhỉ? Hôm nay về tiểu nữ sẽ nói với đại tỷ.
Phạm Ninh nói chuyện với tiểu nha hoàn rất lâu, giờ mới đi ăn sáng.
Ăn sáng xong, hắn lên huyện xem hội đăng.
Con thuyền chở Phạm Ninh đi qua Mộc Đổ trấn, dập dềnh tiến vào bờ, trên bờ xa xa có hai thiếu niên dáng người cao gầy đang ngồi chờ, mặc quần áo giống hệt nhau, tướng mạo cũng như đúc từ một khuôn.
- Ở đây!
Phạm Ninh vẫy tay với hai người đó.
- A Ninh!
Minh Nhân và Minh Lễ chạy tới, một người trong đó lo lắng nói với Phạm Ninh:
- Hôm nay e không vào huyện thành xem hội đăng được rồi.
- Tam thúc đến rồi, dường như bị đánh rất thảm.
- Lại xảy ra chuyện gì?
Phạm Ninh chau mày hỏi.
- Hình như cha vợ thúc ấy qua đời tối qua, trời còn chưa sáng, người của Lục gia đã đến cướp tài sản, đuổi tam thúc ra khỏi Lục gia.
Lục viên ngoại chết rồi? Phạm Ninh hết sức kinh ngạc, hắn còn nhớ hơn hai năm trước, tam thúc còn đối đầu với Lục viên ngoại, không ngờ mới hai năm, Lục viên ngoại đã chết.
Phạm Ninh vội lấy tiền đưa cho phu thuyền nói:
- Hôm nay ta thuê thuyền cả ngày, ông ở đây đợi ta!
Phạm Ninh nhảy lên bờ hỏi:
- Tam thúc giờ đang ở đâu?
- Ở nhà!
- Đi! Chúng ta đi xem sao.
Nhà cũ của Phạm Ninh ở Mộc Đổ trấn giờ cho cả nhà nhị thúc mượn ở, trưa Phạm Thiết Chu cũng sẽ qua nghỉ ngơi ăn cơm.
Lúc này trong phủ, Phạm Thiết Ngưu quỳ rạp trên đất mặt như đưa đám, khóe mắt bị tụ máu, trong lúc hỗn loạn bị người ta lấy đá đập.
Canh một tối qua nhạc phụ y chết vì bệnh, trời còn chưa sáng, một đám người của Lục gia đã đến nhà, y còn tưởng đến để trực bên linh cữu nhạc phụ, hóa ra là lũ người này đến cướp gia sản.
Trong lúc hỗn loạn đám người lao vào xâu xé đánh đập, Phạm Thiết Ngưu lẻ loi sức yếu, bị tống ra khỏi Lục gia, y chỉ còn cách ôm đứa con gái A Xảo đến Mộc Đổ trấn tìm hai huynh trưởng nghĩ cách.
Phạm Thiết Chu an ủi em trai:
- Người nhà Lục gia có ngông cuồng hống hách đến đâu, cũng không dám quá đáng quá, dù sao mẹ vợ và nương tử của đệ vẫn còn đó, huống hồ đệ còn con trai, nó mang họ Lục.
Phạm Thiết Ngưu thở dài:
- Mẹ vợ bình thường lúc nào cũng chửi đệ hung dữ, thực ra cũng là người phụ nữ không có chủ kiến. Hai huynh đệ bên nhà ngoại của bà mấy ngày trước còn xui bà giữ lấy khế ước đất, nói rằng cha vợ đệ mất rồi, thì Ngô gia cũng được chia một phần gia sản.
Phạm Thiết Qua rất nhanh trí, y trầm tư lúc lâu rồi hỏi:
- Người mà sáng sớm hôm nay đến cướp gia sản có người nhà họ Ngô không?
- Có!
Phạm Thiết Ngưu khẳng định chắc nịch:
- Hai người huynh đệ của mẹ vợ đệ cũng có ở đó, cậu vợ còn đánh đệ một cái bạt tai.
Phạm Thiết Qua gật gật đầu, nói với huynh trưởng:
- Rõ rành rành là Lục gia và Trương gia đã cấu kết với nhau, đầu tiên họ liên thủ để đuổi tam đệ ra khỏi nhà, rồi sau đó sẽ suy nghĩ xem chia gia tài thế nào.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng cười của Phạm Ninh:
- Nhị thúc, đây là chuyện tốt, chúng ta nên bày tiệc rượu chúc mừng chứ!
- Ồ! Ông chủ của chúng ta đến rồi.
Phạm Thiết Qua cười tít mắt chào đón Phạm Ninh:
- A Ninh, hôm nay khiến con không được xem hoa đăng, thật áy náy!
Phạm Ninh cười khoát tay:
- Không sao ạ, ngắm hoa đăng sao quan trọng bằng chuyện của tam thúc chứ!
Phạm Thiết Chu ngồi một bên hỏi:
- Ninh nhi, lúc nãy con nói chuyện tốt là có ý gì?
Phạm Ninh mỉm cười:
- Cha, điều này không phải quá rõ ràng sao? Tam thúc không cần đi ở rể nữa, đây chẳng lẽ không phải chuyện tốt sao?
Phạm Thiết Chu và Phạm Thiết Qua đưa mắt nhìn nhau, mắt hai người cùng sáng lên, đúng thật, họ chỉ nghĩ đến điều bất hạnh của tam đệ, mà không ý thức được cơ hội của tam đệ đã đến.
Phạm Thiết Qua hưng phấn nói:
- Tam đệ, đúng đó, bây giờ Lục gia chỉ muốn phủi sạch quan hệ với đệ thôi.
- Nhưng đệ không nỡ rời xa con và nương tử!
Phạm Thiết Ngưu lầu bầu than thở.
Phạm Ninh khẽ cười lên tiếng:
- Tam thúc, con có cách, chẳng những thúc không phải xa lìa vợ con, mà còn giúp thúc đường đường chính chính trở thành gia chủ.
Phạm Ninh thông minh lanh lợi ai cũng biết, không ai còn coi hắn như trẻ con nữa. Phạm Thiết Qua không để hắn đi xem hoa đăng chính là muốn nghe phương án giải quyết của hắn.
Mọi người liền vây quanh hắn, hồi hộp giục:
- Mau nói đi! Cách gì hay?
Phạm Ninh cười bí hiểm, rồi thấp giọng nói với mọi người cách làm của mình.
***
Phạm gia hiện tại coi như binh hùng tướng mạnh, ngoài ba huynh đệ họ Phạm đang tuổi tráng niên, còn có Minh Nhân, Minh Lễ và Phạm Ninh nay cũng đã lớn.
Một con thuyền buồm chở khách từ từ cập bến thôn Giao Bạch Loan của xã Hoành Đường, đây chính là nhà nhạc phụ Phạm Thiết Ngưu, ba người đứng ở mui thuyền chính là Minh Nhân, Minh Lễ và Phạm Ninh.
Bước đầu tiên chúng sẽ ra tay.
Trong toàn bộ phương án của Phạm Ninh, bước then chốt cũng là trọng tâm không gì khác ngoài giữ chắc trong tay con trai Lục Mẫn của tam thúc.
Con thuyền chậm rãi neo bờ, trong thôn rất vắng vẻ, mọi người hầu như đều đã đi ngắm hoa đăng, chỉ còn lại vài nhà là có người.
Còn mơ hồ nghe thấy tiếng khóc vọng đâu đó trong thôn, có lẽ là Lục gia đang tổ chức tang lễ.
Phạm Ninh nhìn thấy bên bờ không xa có hai đứa trẻ đang đùa nghịch, liền đi đến thân thiện cười nói với chúng:
- Ở đây ta có một trăm văn tiền, ai giúp ta một chuyện, ta sẽ cho người ấy.
Hai đứa nhỏ nhìn xâu tiền lấp lánh trên tay Phạm Ninh, mắt sáng quắc, lúc sau hỏi lại:
- Muốn bọn đệ làm gì?
- Các đệ có biết Thiết Ngưu đại thúc không?
- Cái người ở rể, cha của A Mẫn sao?
- Đúng vậy!
Phạm Ninh lại cười nói:
- Đệ chuyển lời đến mẫu thân của A Mẫn là cha của A Mẫn đang đợi bà ở bến thuyền, bảo bà đến đó một chuyến, nhớ nói bé một chút, đừng để người khác nghe được.
Nói rồi, Phạm Ninh đưa cho mỗi đứa mười văn tiền:
- Mẫu thân A Mẫn đến ta sẽ đưa nốt tiền cho mấy nhóc.
- Đơn giản, đệ đi luôn đây!
Đứa bé đó chạy đi như bay, Phạm Ninh quay sang đứa trẻ còn lại:
- Đệ cũng có thể kiếm một trăm quan tiền, đệ đi rủ A Mẫn ra ngoài chơi, ta sẽ cho đệ tiền.
- Dạ!
Đứa trẻ còn lại nhận mười văn tiền xong lập tức chạy đi.
Phạm Ninh cười nói với Minh Nhân và Minh Lễ: