- Có dẫn được Lục Mẫn đến đây hay không, phải dựa vào hai huynh rồi.
- Yên tâm!
Minh Nhân vỗ ngực:
- Chuyện vặt vãnh thế này là sở trường của bọn ta rồi.
Minh Lễ cũng mặt mày hớn hở nói:
- A Mẫn quý ta nhất, dễ như trở bàn tay.
- Hai cháu đừng khoác lác nữa!
Trong khoang thuyền vang lên giọng bực dọc của Phạm Thiết Ngưu.
Hai huynh đệ nhìn nhau, lè lưỡi một cái, rồi nhảy lên bờ đi vào trong thôn.
Không lâu sau, một thiếu phụ trẻ tuổi đang để tang vội vàng chạy đến, chính là thê tử Lục Thị của Phạm Thiết Ngưu, nàng lúc này vừa đau lòng vừa sợ hãi.
Đau lòng là phụ thân tối qua không trụ được mà qua đời, khiến nàng đau đớn khôn xiết.
Còn sợ hãi là vì nhị thúc và đại cữu đã nắm quyền cả nhà, phu quân thì bị họ đánh đuổi đi, không rõ tung tích, một thiếu phụ như nàng, vừa lo lắng lại vừa sợ hãi, không biết phải làm thế nào.
Nàng nghe một đứa bé nói, chồng đang đợi nàng bên bờ sông ở cửa thôn, nên vội vàng chạy đến.
- Thiết Ngưu, chàng ở đâu?
Lục Thị hét lên.
Phạm Thiết Ngưu lập tức nhảy khỏi thuyền:
- Ta ở đây!
Y nắm lấy cánh tay vợ, hai phu thê ôm chầm lấy nhau khóc nức nở.
Phạm Ninh đứng một bên thở dài:
- Tam thúc, giờ không phải lúc để khóc.
Phạm Thiết Ngưu vội vàng lau nước mắt nói:
- Nương tử, ta hỏi nàng một câu, nếu ta lập một gia đình khác, nàng nguyện đi theo ta chứ?
- Chàng là phu quân của thiếp, thiếp không theo chàng thì theo ai?
Lục Thị khóc nức nở.
Phạm Thiết Ngưu gật đầu:
- Vậy được rồi, nàng cứ về đi, đợi ta giải quyết mọi việc xong, sẽ đến đón nàng, cả nhà bốn người chúng ta nhất định sẽ được đoàn tụ.
Lục Thị lắc lắc đầu:
- Thiếp không về, thiếp sẽ ở bên chàng.
Phạm Thiết Ngưu vội khuyên:
- Cha nàng còn chưa tới bảy ngày, sao nàng có thể đi chứ?
- Thiếp biết cha mất còn chưa đủ bảy ngày!
Lục Thị lại khóc:
- Nhị thúc đang tìm cách đuổi cả thiếp đi, không cho thiếp ở túc trực bên linh cữu, đưa tang cũng không cho can dự, thúc ấy nói thiếp là dâu Phạm gia, đã không còn dính líu gì tới Lục gia nữa.
Lúc này, Phạm Ninh nhìn thấy Minh Nhân và Minh Lễ đang cõng một bé trai chạy lại, đằng sau văng vẳng tiếng người la hét.
Phạm Ninh biết kế hoạch đã bại lộ, nếu không đi sẽ không kịp, nên sốt sắng nhắc:
- Mau lên thuyền!
Phạm Thiết Ngưu nhìn thấy con trai, vội vàng chạy đến bế lên thuyền, Lục Thị vẫn còn đang ngây ra, Phạm Thiết Ngưu đã kéo cả nàng lên thuyền.
- Thiết Ngưu, thiếp còn phải đi thu dọn đồ đạc.
Lục Thị lo lắng nói.
- Giờ làm gì còn thời gian nữa, chúng ta phải đi gấp!
Phạm Thiết Chu làm bộ là phu thuyền, chiếc thuyền buồm nhanh chóng lướt đi, chạy thẳng hướng Tư Giang.
Lúc này, người nhà Lục gia chạy đến, chỉ vào chiếc thuyền đằng xa nhảy cẫng lên chửi bới.
***
Phạm Minh Nhân lau mồ hôi, oán trách Phạm Ninh:
- Kế sách của đệ hỏng bét, Lục Mẫn bị nhốt trong phòng, Lục gia không cho người ngoài tiếp cận đệ ấy. Nhóc kia đến rủ đệ ấy đi chơi bị người nhà Lục gia quát sợ chạy mất dép.
Minh Lễ vỗ ngực nói:
- May mà ca ca ta đây nhanh trí, cạy cửa sổ đưa A Mẫn trốn ra ngoài.
Phạm Ninh cười tủm tỉm nói:
- Tại sao đệ lại đưa các huynh đi cùng, chính là vì các đệ giỏi mấy trò trộm vặt này đó!
Kể ra họ thực sự rất may mắn, già trẻ Lục gia đều đang bận chuyện tang sự bên linh cữu, còn người dân trong thôn hầu như đều đi huyện thành ngắm hoa đăng cả thảy rồi.
Nếu không dù anh em nhà họ Phạm có bắt cóc được A Mẫn, cũng bị người dân bắt lại.
Con thuyền không đi đến Mộc Đổ trấn, mà lên huyện thành. Phạm Thiết Qua thuê một nhà dân cạnh bờ sông từ một người bạn cũ ở Trường Kiều trấn, để cho họ ở.
Phạm Ninh không có thời gian dừng lại để nghỉ, hắn lập tức đến huyện nha, tìm Cao huyện lệnh giúp đỡ.
Phạm Ninh tâm sáng như gương, khi liên quan đến lợi ích thiết thực nhất của bản thân, trước đối thủ là thế lực dòng họ Lục gia lớn mạnh, bất cứ giải trần hương thôn gì cũng không có ý nghĩa.
Nếu muốn chiến thắng thế lực dòng tộc họ Lục, chỉ có thể mượn sức mạnh của quan phủ, dù sao ở thời đại này người dân vẫn rất sợ quyền uy của quan phủ, không dám chống đối lệnh quan.
Đây là cơ hội trở mình của tam thúc, cho dù con trai y là họ Phạm hay họ Lục, chỉ cần y trở thành gia chủ thì thân phận ở rể sẽ chỉ còn trên danh nghĩa thôi.
Phạm Ninh quên cả cơm tối, thuê một chiếc xe bò vội vã đến nha huyện.
Hội đăng mỗi tết Nguyên Tiêu hằng năm là lúc dân chúng vui vẻ rộn rã nhất, nhưng cũng là thời gian quan phủ bận rộn căng thẳng nhất, phòng trừ hỏa hoạn, trị an, trộm cắp,...
Hầu như tất cả quan viên và lính đều bị điều động đi hết.
Phạm Ninh tới nha môn, đang lúc hoàng hôn, huyện lệnh Cao Phi chuẩn bị phải đi tuần bên ngoài, ông cũng cưỡi ngựa, là Chu Nguyên Phủ tặng ông.
Cao Phi vừa định leo lên ngựa thì nghe thấy tiếng ai đó gọi:
- Cao huyện lệnh đợi đã!
Cao Phi quay đầu, chỉ thấy không xa có một người nhảy xuống từ chiếc xe bò, đang phi như bay về phía mình.
Cao Phi nhìn rất rõ, chính là Phạm Ninh, ông lấy làm lạ, giờ này Phạm Ninh phải đi hội đăng chứ, đến tìm mình làm gì?
Cao Phi rất coi trọng Phạm Ninh, không chỉ vì hai năm trước hắn từng giúp đỡ ông, mà còn vì trong kì thi Giải cho cuộc thi thần đồng sẽ tổ chức vào mùa thu năm nay, Phạm Ninh cùng chín huyện sĩ khác đại diện Ngô huyện tham gia kì thi Giải của Bình Giang phủ.
Nói trên một phương diện nào đó, điều này đại diện cho chiến tích của ông, công của huyện lệnh chính là tìm ra hiền tài phụng sự triều đình.
Người có thể giúp mình đạt được thành tích, Cao Phi đương nhiên rất coi trọng.
- Phạm công tử, sao không đi ngắm hoa đăng?
Cao Phi mỉm cười hỏi.
Phạm Ninh chạy đến thở hồng hộc:
- Học trò có chuyện gia đình quan trọng khẩn cầu huyện quan giúp đỡ.
- Chuyện gì, nếu mất nhiều thời gian, thì mai đến tìm ta.
- Thảo dân nói ngắn gọn đã, mong huyện quan nghĩ cách cho học trò.
Cao Phi cười:
- Vậy ngươi nói nghe xem!
Phạm Ninh kể lại ngắn gọn chuyện của tam thúc cho Cao huyện lệnh, cuối cùng chốt một câu:
- Cả nhà tam thúc của tiểu nhân đã đến huyện thành, chuẩn bị kiện lên quan, mong huyện lệnh làm chủ đòi lại công bằng.
Phạm Ninh sở dĩ đích thân đến cầu xin huyện lệnh, vì những vụ án tranh giành tài sản ở thôn xã thường sẽ do hương thân giải quyết, quan huyện không tiếp nhận cáo trạng kiểu này.
Phạm Ninh hi vọng Cao Phi sẽ phá lệ một lần, nhận vụ án này.
Cao Phi có vẻ băn khoăn, nếu đồng ý, có tiền lệ rồi sau này người dân sẽ thi nhau đến báo quan, nói không chừng hương thân còn đến Bình Giang phủ phê bình mình nhúng tay vào chuyện của họ.
Nếu mặc kệ, Phạm Ninh hiếm khi xin mình giúp đỡ một lần, không thể không nể mặt.
Lúc này, Vương Mạc Liêu ở bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Ti chức có một cách.
- Cách gì?
Cao Phi sốt ruột hỏi.
Vương Mạc Liêu cười lên tiếng:
- Chẳng phải nhạc phụ của tam thúc Phạm công tử vừa qua đời sao? Y có thể viện cớ nguyên nhân cái chết của nhạc phụ không rõ ràng để đi báo quan.
- Loại án này thuộc phạm vi điều tra của nha huyện, sau đó thông qua điều tra chuyện này, sẽ xử lí chuyện tranh đoạt gia sản luôn, mọi người sẽ không thể dị nghị được gì.