Tiệm tiền và cầm đồ giống nhau, chúng nhận cầm cố đồ đạc, cho tiểu thương, người dân bình thường hay nông dân vay tiền.
Nhưng chức năng chính của tiệm tiền là giúp người ta tiết kiệm tiền, đương nhiên tiền tiết kiệm ở thời Tống không có lãi, còn thu cả lệ phí gửi nữa.
Ở Tứ Xuyên hai mươi năm trước đã xuất hiện tiền giấy, tuy nhiên nó chỉ giới hạn ở Tứ Xuyên, không áp dụng ở Chiết Giang, thương nhân thời bấy giờ muốn chuyển tiền vẫn vô cùng khó khăn.
Do vậy thương nhân sẽ tìm đến tiệm tiền, gửi tiền vào, sau đó tiệm tiền cho tín vật để sau giao dịch.
Giống như Chu Nguyên Phong đưa cho Phạm Ninh nửa khối ngọc thì phải vào cửa hàng tiền tín vật để đổi.
Đại đông chủ Khâu Liễn nghe nói vụ án trâu điên đả thương người, trong lòng gã có chút lo lắng, liền vội vã chạy về cửa hàng tiền.
- Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?
Lão nhị Khâu Lâm lo lắng tới gặp huynh trưởng hỏi.
- Phía huyện nha có chuyện lớn xảy ra, đệ biết không?
Khâu Lâm gật đầu:
- Nghe nói hình như trâu bị kích động đả thương nhiều người.
- Bảy người đã chết!
Khâu Liễn nhìn chằm chằm vào nhị đệ lạnh lùng hỏi:
- Là đệ bày ra trò này?
Khâu Lâm vội vàng lắc đầu chối:
- Vụ án mạng này không phải ta bày ra, kế hoạch của ta vẫn chưa suy xét kĩ càng.
Khâu Lâm nhìn huynh trưởng với ánh mắt lo lắng, gã như nghĩ ra điều gì:
- Có phải đại ca lo cho lão tam?
Khâu Liễn gật đầu, tam đệ Khâu Dũng đầu óc ngu si, tính tình nóng nảy dễ bị lợi dụng, đương nhiên là lo lắng cho gã rồi.
Khâu Lâm cũng có chút lo lắng, vội đứng dậy tìm Mã quản sự đến, Mã quản sự bình thường hay đi theo lão tam đòi nợ, hay bên cạnh Khâu Dũng.
Một lát sau, Mã quản sự vội vàng tới, khom người thi lễ:
- Tham kiến hai vị đông chủ!
Khâu Liễn vội vàng hỏi:
- Ta hỏi ngươi, tam đông chủ đang ở đâu?
Mã quản sự lắc đầu:
- Cậu ấy sáng sớm đã ra ngoài, nhưng đi đâu ta cũng không rõ.
Huynh đệ chúng nhìn nhau, chúng đều nhận ra có chuyện không ổn.
Huyện học của Ngân huyện cách huyện nha không xa, rộng mấy trăm mẫu, học sinh khoảng bốn trăm người, so với huyện học của Ngô huyện rõ ràng là quy mô nhỏ hơn, tuy nhiên chất lượng dạy học ở đây rất cao, mỗi kì thi Giải gần như một nửa số người thi đỗ đều đến từ huyện học của Ngân huyện.
Nhóm của Phạm Ninh đã được sắp xếp chu đáo chỗ ở, chín người bọn họ được bố trí ba gian ký túc, huyện học đối với bọn họ rất tốt, không chỉ ăn ngủ miễn phí mà giáo thụ cũng là Vọng lão giáo thụ nổi danh của huyện học.
Phạm Ninh đi theo một trợ giáo vào ký túc, trợ giáo chỉ vào một phòng nói:
- Tiểu quan nhân nghỉ ở đây, có việc gì cần cứ tới tìm ta!
- Đa tạ La tiên sinh!
Phạm Ninh thi lễ, đẩy cửa vào phòng, phòng khá lớn, thậm chí so với khu ở huyện học bọn họ còn rộng hơn rất nhiều, ba cái giường được kê vào sát tường, bên trong còn có ba tủ sách và ba giá sách.
Lúc này trong phòng vô cùng sôi nổi, tám người ngồi trên ba chiếc giường đang kịch liệt tranh luận điều gì đó, khi Phạm Ninh tiến vào tất cả mọi người đều dừng câu chuyện lại.
- Đang tranh luận chuyện gì vậy?
Phạm Ninh cười hỏi:
- Sao thấy ta lại không ai nói gì, có phải các ngươi đang nói xấu ta không?
- Nhìn huynh này, suy nghĩ u ám, nghĩ chúng ta nói xấu huynh.
Tô Lượng chỉ vào Phạm Ninh cười nói.
Phạm Ninh tìm chỗ trống ngồi xuống, tủm tỉm cười:
- Không phải nói xấu ta, vậy đang nói đến chuyện thú vị gì vậy?
Lý Đại Thọ gãi đầu nói:
- Sư huynh, chúng ta đang bàn đến vụ án trâu điên hôm nay, mọi người đều cho rằng đây không phải là chuyện ngoài ý muốn, có người cố tình bày ra, nhằm vào việc huyện nha cho vay tiền mua giống.
Phạm Ninh gật đầu, bằng hữu của mình tuy còn trẻ nhưng về đạo lý đối nhân xử thế thì học trò thời Tống hơn hẳn đời sau.
Đó cũng không phải nói học trò sau này không bằng học trò thời Tống, chủ yếu cách dạy không giống nhau, thời sau chủ yếu là dạy học trò phát triển bề ngang về tri thức hơn.
Mà học trò thời Tống không phát triển tri thức lớn như học trò thời sau, bọn họ chủ yếu dạy theo bề dọc về nhân văn, chỉ học một môn về nghiên cứu, nghiên cứu rất sâu nên vô hình trung tạo ấn tượng cho học trò rất sâu sắc.
Đương nhiên, chuyện này không liên quan đến chuyện tuổi tác, người bình thường cũng sống được năm mươi sáu mươi tuổi, cuộc đời ngắn ngủi, họ mới hai mươi tuổi sao hiểu được điều này?
Cho nên đừng nhìn nhóm bằng hữu của Phạm Ninh, chúng mới mười lăm mười sáu tuổi nhưng cũng đã có mười năm gian khổ học tập, nhìn nhận vấn đề và trưởng thành.
- Mọi người cảm thấy Vương huyện lệnh tiến hành Thanh Miêu Pháp thế nào?
Ánh mắt của Phạm Ninh dừng ở Đổng Khôn, Đổng Khôn là cháu trai của tri phủ Bình Giang phủ, phụ thân cũng là quan trong triều, là con cháu quan lại điển hình, chịu ảnh hưởng từ gia đình nên y sẽ có cái nhìn về vấn đề này sâu hơn.
- Đổng Khôn nói đầu tiên đi!
Phạm Ninh chỉ trực tiếp vào Đổng Khôn.
Đổng Khôn cười:
- Đại bá ta có nói về Thanh Miêu Pháp ở Ngân huyện, ông khâm phục Vương huyện lệnh to gan, đại bá ta nói Thanh Miêu Pháp chỉ cần tiến hành hai năm, không chừng đắc tội với tất cả mọi người.
- A Khôn, tại sao lại nói như vậy?
Tô Lượng thắc mắc.
Đổng Khôn lắc đầu:
- Đại bá ta nói như vậy, cụ thể thế nào ta cũng không rõ nguyên nhân.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Phạm Ninh, hắn mỉm cười:
- Bọn hào phú sẵn lòng cho nông dân vay tiền nhưng lãi của chúng rất cao, từ sáu đến tám phần lợi tức, hơn nữa nông dân phải dùng khế ước để làm tin, một khi không trả được thì đất đai sẽ bị tịch thu…
Nói xong, Phạm Ninh cố ý dừng lại một chút, hắn cố ý tạo cho các sư đệ hiểu về bản chất sâu xa của Thanh Miêu Pháp, nếu tương lai bọn họ đi theo hướng quan trường thì có lẽ sẽ lấy cải cách của Vương An Thạch làm nòng cốt.
Lúc này, Lận Hoằng trầm giọng nói:
- Ý sư huynh là, vay tiền loại này là một thủ đoạn của bọn hào phú để thôn tính đất đai?
Phạm Ninh gật đầu:
- Đệ nói đúng chỗ mấu chốt rồi, Vương huyện lệnh lấy danh nghĩa quan phủ để nông dân vay tiền chính là vì ngăn không cho bọn hào phú thôn tính đất đai.
Tô Lượng cúi đầu thở dài:
- Ta hiểu rồi, làm như vậy trách sao Vương huyện lệnh không đắc tội với người khác? Khó trách xảy ra án trâu điên.
- Các đệ có thể không biết, mùng ba tháng giêng, có người hạ độc trong trà của Vương huyện lệnh, có thể số lượng độc hơi lớn nên Vương huyện lệnh phát hiện trà không đúng vị, liền nhổ ra, nếu không hậu quả không thể lường nổi.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cả lũ hơi kinh ngạc, không ngờ có kẻ trực tiếp hạ độc trong trà của huyện lệnh, đây quả thực có tưởng tượng cũng không ra, phải hận đến mức nào mới làm như vậy.
Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Nghe nói Vương huyện lệnh nhậm chức khâu lâu liền kiểm tra lại một loạt cửa hàng lấy khế ước để cho vay, đem tám phần lãi sửa thành hai phần lãi, sau đó quan phủ cho nông dân vay để trả sạch nợ, vậy nên mấy cửa tiệm cho vay đó hận Vương huyện lệnh sâu đậm.
- Chẳng lẽ vụ án trâu điên này do mấy cửa tiệm cho vay đó làm ra?