Lục Hữu Vi nói nhỏ.
- Rất có thể, nhưng chưa có chứng cứ, chúng ta không thể nói được, việc này không được ra ngoài nói lung tung không sẽ khiến thêm nhiều kẻ thù, chúng ta ở đây cứ an tâm học hành là được.
Phạm Ninh kín đáo nhắc nhở mọi người, bọn họ là đến đây để học, không cần tham gia cuộc chiến bên trong của Ngân huyện.
….
Ăn cơm trưa xong nghỉ ngơi, mọi người được một trợ giáo dẫn đi thăm quan huyện học, cho họ làm quen với nơi học trong một tháng tới.
Huyện học Ngân huyện và huyện học Ngô huyện giống nhau, đều là được Ngô Việt đời thứ hai xây dựng, là trường học có lịch sử trăm năm nhưng giờ cũng hơi cũ nát rồi.
Có rất nhiều phòng trống, vào đều tối đen như mực, ánh sáng không chiếu được vào đây, mặc dù là ban ngày nhưng cũng khiến người ta có cảm giác u ám.
- Trong huyện chủ yếu quan tâm tới kinh tế, giờ không quan tâm tới trường ta nữa!
Vị trợ giáo tự cười nói.
Mặc dù chỉ là một câu vui đùa nhưng Phạm Ninh cảm thấy ẩn chứa trong lời nói đó có một chút bất mãn.
Trong huyện đương nhiên có tiền, không có tiền sao cho nông dân vay được? Tên phụ tá lại nói về kinh tế, rõ ràng thấy Vương An Thạch chỉ để ý tới nông dân mà không nghĩ tới sự bất mãn của huyện học!
Trong lòng Phạm Ninh không khỏi lo lắng cho Vương An Thạch, bất cứ khi nào thì việc học tập đều được triều đình đặt lên hàng đầu, nếu y không coi trọng huyện học thì sẽ không lên chức được mất.
Phạm Ninh cảm thấy mình cần chọn lúc thích hợp để nhắc nhở Vương An Thạch.
Đoàn người đi theo trợ giảng vào trong, tới Tàng Thư Các, lúc này Đoạn Du khẽ chạm Phạm Ninh nói nhỏ:
- Người kia có phải tìm ngươi hay không?
Phạm Ninh quay đầu lại, cách đó hơn mười bước chân thấy một thanh niên đang nhìn, Phạm Ninh liếc mắt nhìn nhận ra y là tên phụ tá Vương An Thạch mang tới khi nhận chức, hiện tại y phụ trách quản lý hộ tịch trong chỗ ở cùng với việc vặt khác, thực tế y chính là giúp đỡ cho Vương An Thạch khống chế quyền sở hữu tài sản, quyền lực rất lớn.
Tình hình của Vương An Thạch ở Ngân huyện rất giống Cao Phi, Huyện uý và Huyện thừa đều là kẻ giàu có, Vương An Thạch dựa vào sự ủng hộ của Lý tri châu kiểm soát hai vị trí trọng yếu là Áp ti và Đô đầu, khiến y đứng vững gót chân, y mới dám tiến hành Thanh Miêu Pháp.
Phạm Ninh vội vàng nghênh tiếp:
- La tiên sinh tìm ta sao?
La Hoàn cười:
- Huyện quân bảo ta tới, sớm định bảo các vị đi hóng gió nhưng có chuyện gấp nên hẹn hai ngày sau, huyện quân thực sự cáo lỗi.
- Không vấn đề gì, chúng ta vừa hay cũng đang bận làm quen với huyện học rồi.
Phạm Ninh vừa nói vừa nghĩ chuyện gì khiến Vương An Thạch gấp gáp như vậy, hắn liền hỏi:
- Chẳng nhẽ vụ án trâu điên có manh mối mới?
La Hoàn đưa ngón cái lên tỏ ý khen ngợi:
- Tiểu quan nhân quả nhiên trí tuệ hơn người, đúng là có liên quan tới vụ án trâu điên!
La Hoàn hiểu huyện quân rất coi trọng vị thiếu niên này, nghe nói huyện quân suy nghĩ rất lâu về Thanh Miêu Pháp nhưng phải tới khi vị thiếu niên này cổ vũ ngài ấy mới quyết định làm.
Chuyện này khiến La Hoàn cũng có cái nhìn khác về vị thiếu niên này, hơn nữa huyện quân sai mình đến báo mà không sai kẻ khác thì ắt là có một chút thành ý?
Tuy huyện quân không nói rõ nhưng La Hoàn là tâm phúc của huyện quân, cái này y có thể hiểu được.
Nghĩ vậy, La Hoàn nhìn sang hai bên rồi nói nhỏ:
- Huyện quân rất gấp, vừa trưa mới nghe tin Lý tri huyện đã quay về, chỉ e ngày mai tới Ngân huyện, huyện quân nhất định phải phá xong án trâu điên, nếu không sự việc sẽ vỡ lở, ảnh hưởng tới việc thực hiện Thanh Miêu Pháp.
Tuy trên mặt không có chút biến sắc nhưng trong lòng Phạm Ninh cũng có chút giật mình, Lý tri huyện mai sẽ quay lại sao?
Buổi sáng Vương An Thạch còn nói với hắn Lý tri huyện phải ba ngày sau mới qua lại, giờ lại về sớm hai ngày.
Phạm Ninh đương nhiên hiểu Lý tri huyện về sẽ thế nào, triều đình quy định rõ vụ án nào có mức từ lưu đày trở lên đều do Châu nha thẩm lý.
Trước mắt, Vương An Thạch có thể lấy lý do Lý tri huyện không ở đây để xử án tử, nhưng khi Lý tri huyện về thì chắc chắn phải giao lại cho châu nha.
Việc cho nông dân vay tiền chuẩn bị cho vụ xuân lại xảy ra án mạng, dù Lý tri huyện có ủng hộ Vương An Thạch thì theo trình tự cũng phải tạm dừng việc cho nông dân vay lại.
Trừ khi vụ án có thể được phá trước khi Lý tri huyện về, phải tìm được kẻ đứng sau gây nên, giảm tổn thất xuống mức thấp nhất thì may ra Lý tri huyện mới không đình chỉ việc cho nông dân vay tiền được.
Phạm Ninh hiểu giờ trong lòng Vương An Thạch nóng như lửa đốt, một khi dừng cho vay vụ xuân sẽ là một đòn chí mạng với nông dân, Thanh Miêu pháp cũng có khả năng sẽ dang dở.
- Không biết hung thủ vụ án trâu điên là ai?
Phạm Ninh lại hỏi lại.
La Hoàn hừ lạnh một tiếng:
- Chúng ta điều tra mới phát hiện vụ án trâu điên và tiệm tiền Đức Thịnh có liên quan với nhau, nói cho đúng là có liên quan tới tam đông chủ Khâu Dũng của tiệm tiền Đức Thịnh, có người tận mắt thấy gã cùng hai tên hầu chạy ra khỏi thành khi vụ án trâu điên xảy ra, một trong hai tên hầu kia đã bị bắt, Khâu Dũng và tên còn lại chạy trốn đang bị truy tìm.
Phạm Ninh không muốn hỏi nhiều, chắp tay hành lễ:
- Đa tạ La tiên sinh đến đây cho ta biết!
La Hoàn nhìn Phạm Ninh một lát:
- Tiểu quan nhân có sáng kiến gì không?
Phạm Ninh cười:
- Ý của ta, tiền vay là tiền vay, bắt người là bắt người, hai chuyện không thể vì chuyện này mà ảnh hưởng tới chuyện kia được.
- Đa tạ tiểu quan nhân nhắc nhở, ta về sẽ bẩm lại cho huyện quân, xin cáo từ.
La Hoàn thi lễ, xoay người vội vàng đi.
Phạm Ninh nhìn bóng lưng y khuất xa, nhưng trong lòng lại nghĩ chuyện khác, là kẻ nào bắn chết con trâu kia khi nó đang cố lao vào Vương An Thạch?
Đêm đến, Phạm Ninh lấy cớ ra ngoài tản bộ, tự mình ra sau nhà đốt một nén hương sau đó kiên nhẫn chờ đợi.
Phạm Ninh mới nghĩ đến việc Vương An Thạch có bảo tiêu âm thầm bảo vệ nhưng khi Vương An Thạch thấy mũi tên cũng tỏ ra kinh ngạc, không như suy đoán ban đầu của Phạm Ninh, đó cũng không phải hộ vệ của Vương An Thạch.
Vậy hắn ta là ai?
Phạm Ninh suy nghĩ suốt một ngày, cuối cùng hắn cũng nghĩ tới một khả năng không lớn, nhưng quả thật vẫn có thể xảy ra.
Ngay lúc Phạm Ninh đang trầm tư, một dáng người từ xa xuất hiện.
- Quả nhiên là ngươi.
Đợi hắn đến gần, Phạm Ninh mỉm cười:
- Ta tưởng ngươi năm trước đã quay về Ngô Giang, không nghĩ ngươi còn ở lại Ngô huyện?
Người đến là Từ Khánh, y tuy không cao lớn, vạm vỡ nhưng Phạm Ninh biết y rất giỏi công phu.
Công phu của y không chỉ có thể đánh gãy chân người khác một cách đơn giản mà còn có thể mang theo một binh khí nặng hai trăm cân, người luyện võ bình thường không phải ai cũng làm được.
Từ Khánh mặt lạnh như băng:
- Ta chỉ làm theo lệnh chủ nhân sai bảo!
Phạm Ninh phát hiện người luyện võ đều có khuôn mặt giống nhau, Đại bảo kiếm Giản Mai Tử đối với hắn cũng lãnh đạm, chưa bao giờ thấy nàng cười. Từ Khánh cũng vậy, giống như mình nợ gã mấy trăm quan tiền không trả vậy.