Tuy nhiên đó cũng chỉ là nói đùa vậy thôi, hai năm qua Từ Khánh đã âm thầm bảo vệ mình, lần này mình đến Ngân huyện y cũng âm thầm đến bảo vệ, cứ cho đó là sự bố trí của Chu Bội nhưng thế này quá vất vả cho Từ Khánh rồi.
Phạm Ninh khom người thi lễ:
- Đa tạ Từ đại ca luôn âm thầm bảo vệ tiểu đệ.
Sắc mặt Từ Khánh giãn ra một chút, không còn lãnh đạm như vừa nãy nhưng khuôn mặt vẫn không có chút thay đổi.
- Tiểu quan nhân có gì chỉ bảo cứ nói!
Phạm Ninh đưa một mũi tên được đựng trong một túi da cho Từ Khánh, cười hỏi:
- Ta đem nó trả về cho chủ, đúng không?
Từ Khánh nhận mũi tên, phủi vạt áo sau rồi cắm mũi tên trong túi da, Phạm Ninh liếc mắt thấy còn mũi tên khác ngắn làm bằng sắt giống hệt nhau.
Điều này làm cho Phạm Ninh càng bái phục, thật sự dùng tay phi ám khí mà có thể bắn xuyên đầu con trâu, khiến người ta thấy nội lực vô cùng thâm hậu.
Phạm Ninh lại nói:
- Ta mời huynh tới là muốn nhờ huynh truy ra hung thủ vụ án trâu điên, người này tên Khâu Dũng, gã còn có một tên tuỳ tùng, bộ dạng thế nào ta cũng không biết, chỉ biết họ tên gã thôi.
Từ Khánh trầm mặc một lát:
- Hung thủ trong vụ trâu đả thương người có ba người, sau khi gây án chúng đã tản ra chạy trốn, hiện ta vẫn theo dấu hai người trong số đó. Sau đó bị chúng phát hiện, mai phục ta trong rừng muốn đánh lén ta nhưng bị ta đánh chết một người, người còn lại ta trói trong rừng, không biết có bị thú dữ ăn thịt không nữa.
Phạm Ninh mừng rỡ, vội vàng nói:
- Ta đi báo tri huyện, huynh dẫn chúng ta ra chỗ rừng cây ngoài thành!
….
Vương An Thạch vô cùng mừng rỡ, y còn đang ngóng tin tức Dương đô đầu, quả thực như dài một năm, sáng mai khi tri huyện trở về mà vụ án chưa được phá thì phải giao lại cho châu nha, chính y sẽ bị động.
Không ngờ lúc nước sôi lửa bỏng này, Phạm Ninh lại mang tin tức đến, hung thủ bị hộ vệ của hắn bắt, vừa chết vừa bị thương.
Vương An Thạch thực sự lúc này muốn ngửa mặt lên trời hét thật lớn, y cũng không quan tâm tới lai lịch của tên hộ vệ của Phạm Ninh, liền tự mình mang theo hơn mười tên cung thủ theo hướng rừng cây tiến lại.
Đương nhiên Phạm Ninh cũng đi theo nhưng Từ Khánh không đi theo, y chỉ đưa cho Phạm Ninh một tấm bản đồ.
Dựa vào bản đồ này, Vương An Thạch dễ dàng tìm được nơi tên hung thủ bị trói.
- Chính là hắn.
Vương An Thạch thấy kẻ bị trói trên cây liền nhận ra ngay đó là Khâu Dũng - tên hung thủ của vụ án trâu điên.
Khâu Dũng vừa đói vừa khát, cả người lại đau buốt, thân thể đã bị giày vò gần như sắp chết.
Nhưng khi thấy huyện lệnh dẫn theo một nhóm cung thủ đứng trước mặt gã, Khâu Dũng lập tức lộ vẻ tuyệt vọng, gã thà tiếp tục bị trói ở đây còn hơn.
- Bịt mồm hắn, mang đi!
Vương An Thạch thét lên ra lệnh, nhóm cung thủ đem Khâu Dũng trói lại, bịt mồm gã rồi đưa lên chiếc xe bò, thi thể tên đồng bọn của Khâu Dũng cũng được tìm thấy và được đặt lên xe bò.
Vương An Thạch nói với Phạm Ninh giọng áy náy:
- Đêm nay ta sẽ thẩm vấn Khâu Dũng cả đêm, không thể trò chuyện cùng hiền đệ, hiền đệ ra tay trượng nghĩa, ngu huynh xin khắc ghi trong lòng.
Phạm Ninh vội vã đáp:
- Có thể giúp đỡ huynh trưởng ta vui mừng còn không kịp, có điều ta phải nhắc huynh trưởng, Khâu Dũng tuy là hung thủ nhưng chưa chắc là chủ mưu, huynh trưởng nếu cần người này thì đừng để người khác giết người diệt khẩu.
Lời nhắc nhở đó khiến ánh mắt Vương An Thạch hiểu ra điều gì đó, y gật đầu lia lịa:
- Đa tạ đã nhắc nhở, ta đưa đệ tới huyện học thôi, ta cũng không thể tiếp đệ được rồi.
….
Phía nam huyện nha đi thêm trăm bước là một dãy toà nhà hơn mười mẫu, tường viện cao, cây cao bóng mát, trong có ban công, hoa viên hồ nước đầy đủ mọi thứ.
Đó là nhà của Huyện thừa Trương Khải Lâm, ông ta là người huyện Hội Kê nhưng gia đình bốn mươi năm trước đã chuyển lên Ngân huyện buôn bán nên cũng không khác gì người gốc ở đây.
Trương Khải Lâm khoảng chừng bốn mươi tuổi, nước da trắng nõn, hơi béo, ông ta mặc một bộ lan bào màu trắng, đầu đội mũ sa, dáng vẻ rất giống thư sinh.
Tuy hai con mắt ông ta híp lại nhưng ánh mắt lại loé lên vẻ ám lạnh, có vẻ gian xảo.
Lúc này, Trương Khải Lâm đang ngồi uống trà trong phòng khách, bên cạnh là một ông lão râu tóc bạc trắng.
Ông lão chống gậy, thoạt nhìn có thể thấy tuổi đã cao, ông ta có vẻ khúm núm với Trương Khải Lâm.
- Cầu xin Huyện thừa giúp ta một chút, giữ lại cái mạng già này, lão nguyện làm thân trâu ngựa báo đáp ngài.
Lão già đó là Khâu Lập - phụ thân của ba huynh đệ Khâu thị, vừa nghe tin nhi tử bị Vương An Thạch bắt, nghe nói là hung thủ của vụ án trâu điên khiến lão sợ tới mức chân tay run bủn rủn.
Bảy mạng người đó!
Trong lòng Khâu Lập hiểu rõ con mình là bị người ta lợi dụng, nó là hung thủ không sai nhưng chủ mưu ở đâu? Hừ! Người đối diện với mình khó có thể liên quan?
Trương Khải Lâm thở dài, dùng giọng điệu thương hại nói:
- Khâu viên ngoại, ta cũng rất thông cảm cho ngươi, cũng rất muốn giúp ngươi nhưng bảy người đã chết, chuyện này quá lớn còn ta chỉ là một huyện thừa nhỏ nhoi, đừng nói là ta, chỉ sợ ngay cả Vương An Thạch cũng không có cách nào cứu con ngươi, thật xin lỗi, việc này ta không giúp được.
Khâu Lập giận dữ, lão lấy cây gậy chọc mạnh xuống đất, tức giận nói:
- Trương huyện thừa, đừng nghĩ là ta già mà hồ đồ, không hiểu thế cục, Tam lang nhà ta nói ông chủ Long của ngân hàng Kim Phú sai nó làm ra chuyện này, Đông chủ của ngân hàng Kim Phú là ai, ta và ngươi còn không rõ sao?
Trương Khải Lâm biến sắc, quăng chén trà trên bàn xuống, lạnh lùng nói:
- Mang canh lên!
Gã xoay người phẩy tay áo bỏ đi, Khâu Lập đứng hình, một lúc sau ánh mắt lão hiện lên vẻ tức giận, lầm bầm:
- Biến con ta làm chó, cuối cùng lại muốn giết chó gánh tội thay. Trương Khải Lâm, ngươi thật lợi hại, vậy chúng ta cùng chờ xem!
Lão đứng dậy, run rẩy rồi đi.
….
Trương Khải Lâm trở lại thư phòng, lập tức viết một tờ giấy rồi giao cho tên tâm phúc:
- Lập tức đem giao cho Tam lão gia.
- Tuân lệnh.
Tên tâm phúc tiếp nhận tờ giấy liền vội vàng đi.
Trương Khải Lâm khoanh tay, hừ một tiếng, lầm bầm:
- Vương An Thạch, ta xem kết cục lần này của ngươi thế nào?
….
Cửa tiệm Kim Phú là một trong bảy tiệm kim tiền lớn nhất, mọi người đều biết chủ của tiệm là Long Tuấn, Long Tuấn ở Ngân huyện có rất có danh tiếng. Y chính là bộ mặt của Kim Phú, nhắc tới cửa tiệm Kim Phú là nghĩ tới ngay Long đại chưởng quỹ.
Nhưng dù danh tiếng có lớn hơn nữa cũng chỉ là chưởng quỹ một tiệm, chủ nhân thực sự là Đông chủ, nhưng Đông chủ của tiệm Kim Phú là ai thì không có mấy người biết.
Đông chủ này rất ít xuất hiện nên không nhiều người biết, y chính là Tam đệ của Trương Khải Lâm, tên Trương Thịnh.
Đương nhiên sau khi Trương Khải Lâm làm huyện thừa thì Trương gia không tiếp nhận tiệm Kim Phú mà là trước khi Trương Khải Lâm làm huyện thừa, phụ thân hắn đã mua lại tiệm Kim Phú rồi.
Chẳng qua khi đó tiệm Kim Phú chỉ xếp thứ sau trong bảy tiệm lớn nhất ở đây, sau khi Trương Khải Lâm làm huyện thừa thì tiệm Kim Phú mới bành trướng, trong một năm ngắn ngủi đã trở thành lớn nhất trong bảy tiệm lớn, qua hai năm là bỏ xa các tiệm còn lại.