Y cười ha hả:
- Hai vị tiểu quan yên tâm, chiếu cố ba vị là chuyện bề trên giao phó, ta sẽ giúp ba vị được thuận lợi hoàn thành khảo sát.
Huynh đệ Minh Nhân sao có thể chỉ là để điều tra, cái máu buôn bán đã ngấm vào sâu cốt tủy bọn họ, chỉ cần có lợi bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Minh Nhân ghé vào tai Hà Ngũ nói vài câu, Hà Ngũ ngạc nhiên hỏi:
- Hai vị muốn mua trân chân sao?
- Nghe nói ở đây có chợ đen trân châu, người bình thường sẽ không tìm thấy, mà thấy cũng không vào được, vậy đại nhân có thể giúp ta một việc hay không.
Chợ đen trân châu kỳ thực là để trốn thuế, trân châu thuộc loại trang sức châu báu nên thuế suất tương đối cao, số ít thương nhân lại lén lút buôn bán tránh không nộp thuế quan, trân châu không những rẻ hơn mà chất lượng rất cao, lợi nhuận rất lớn.
Huynh đệ Minh Nhân đã sớm điều tra, một viên trân châu thượng hạng mang đến tiệm châu báu ở Bình Giang Phủ lãi đã năm phần, nếu mang đến kinh thành bán lãi tăng gấp đôi.
Tuy vậy thuế phú lại rất lớn, Minh Châu phải nộp thuế một lần, đến Bình Giang cũng phải giao thêm lần nữa, hai lần giao thuế thì không có lãi, nếu bọn họ muốn kiếm nhiều tiền một chút thì nhất định phải tìm cách tránh hai luật thuế này.
Hà Ngũ có chút khó xử, y là người địa phương lại từng làm quan thu thuế nên đương nhiên biết chợ đen ở đâu nhưng ngộ nhỡ huyện quân biết thì sao bây giờ?
Y nhìn về phía Phạm Ninh tỏ vẻ khó xử.
Phạm Ninh thực ra không phản đối ý kiến hai người kia, điều tra buôn bán thì phải thâm nhập sâu mà cách tốt nhất chính là mình tự thâm nhập, tinh thâm nhất trong học vấn về buôn bán chính là trốn thuế.
Muốn viết một bài đối sách cao cấp, không thâm nhập vào sao làm được, Phạm Ninh cũng muốn bản thân được trải nghiệm một chút.
Về phần đảm bảo an toàn, Phạm Ninh hơi nghiêng đầu liếc mắt về phía sau, một bóng đen đang đứng phía sau cách hắn chừng ba mươi mét.
Phạm Ninh nhìn Hà Ngũ cười nói:
- Thỉnh cầu quan nhân dẫn chúng ta đi một chút, còn về phía huyện quân ta sẽ giải thích cho ngài ấy.
Hà Ngũ thấy Phạm Ninh biểu lộ thái độ liền gật đầu:
- Được rồi! Ta đưa mọi người đi.
….
Chợ đen trân châu của Minh Châu khác xa so với tưởng tượng của Phạm Ninh, không phải một khu chợ mà chỉ là một nhà người bình thường, trong nhà chứa rất nhiều trân châu thượng hạng, phải có người quen giới thiệu mới tìm được nơi này.
Điều đặc biệt duy nhất là phải giao dịch bằng ngân lượng, vì giao dịch này Minh Nhân và Minh Lễ mỗi người mang theo ba trăm lượng bạc, tổng là sáu trăm lượng, để mua trân châu thượng đẳng của Nhật Bản cũng được khoảng một ngàn viên.
Ở Bình Giang phủ có thể bán một ngàn lượng bạc, lãi bốn trăm lượng.
Nếu như buôn bán bình thường thì họ phải nộp một lần thuế ở Minh Châu, đến Bình Giang phủ bán lại phải nộp thêm một lần thuế nữa, lãi chỉ còn hai trăm bốn mươi lượng.
Đây là lợi ích kếch xù từ buôn bán trân châu, nếu là thương phẩm bình thường lợi nhuận cũng rất thấp, thương thuế tuy chỉ 3% nhưng theo giá trị thương phẩm thì là 6%.
Cuối cùng lãi chỉ còn một ít, bởi vậy có thể thấy tiểu thương phải gánh tiền thuế rất lớn.
Một ngàn viên trân châu được đặt trong hai rương gỗ, mỗi viên lại được bọc một lớp vải, Hà Ngũ dẫn bọn họ rời khỏi chợ đen trân châu.
Minh Nhân và Minh Lễ cũng không lo lắng việc làm thế nào để đưa hai hòm trân châu này về Bình Giang Phủ, tuy rằng ven đường cũng có năm sáu chỗ kiểm tra thẻ thuế, thương nhân phải xuất trình được thẻ chứng minh đã nộp thuế mới được đi.
Mà bọn họ được huyện học viết giấy xác nhận du học, mấy điểm kiểm tra thẻ thuế cũng không làm khó được họ, cứ thế là đi được, cơ bản trên đường mang thùng trân châu về Ngân huyện nếu bị quan tuần thuế kiểm tra thì sẽ gặp chút phiền toái.
Mà lúc ấy Hà Ngũ sẽ cho thấy tác dụng.
Phạm Ninh trên cả đoạn đường đều tự hỏi, trốn thuế từ xưa đến nay đã có, việc có hóa đơn chính là cách tốt nhất đối phó với việc trốn thuế.
Tống triều còn chưa xuất hiện hóa đơn nhưng cũng có thứ tương tự như hóa đơn, ví dụ như thẻ nộp thuế, nó chứng minh rằng đã nộp thuế ở nơi nào đó nên không cần nộp thuế chỗ khác.
Nói chung hàng hóa sau khi bán cho người mua thì thẻ chứng minh đã nộp thuế sẽ hết hiệu lực.
Vậy có thể cân nhắc làm hóa đơn, giao cho người mua giữ làm căn cứ hợp pháp khi mua hàng, như vậy là đã ngăn chặn được thiếu sót rất lớn rồi.
Như một ngàn viên trân châu của Minh Nhân và Minh Lễ này, bọn họ mua không có hóa đơn chứng minh đã nộp thuế, cửa hàng nào lén lút thu mua, một khi bị kiểm tra sẽ chịu phạt đến táng gia bại sản.
Như vậy các cửa hàng cũng không tùy tiện thu mua các loại hàng hóa không rõ lai lịch, hành vi trốn thuế cũng vì thế giảm đi rất nhiều.
Mỗi lần tiếp xúc với thực tiễn là một lần thu hoạch không nhỏ của Phạm Ninh, nếu tương lai trong kỳ thi khoa cử đề thi nói đến thương thuế thì hắn có thể ngay lập tức viết ra một bài văn, có lẽ còn có thể viết ra hẳn một bài đối sách cao cấp ấy chứ.
Bên trong một tửu lầu ở Lâm Giang Ngân huyện, Vương An Thạch đặt một bàn tiệc rượu tiễn biệt Phạm Ninh và những người đồng hành.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái một tháng du học đã kết thúc, Phạm Ninh và nhóm bạn ngày mai sẽ chuẩn bị trở về Ngô huyện.
Thực tế huyện học Ngân huyện chỉ là nơi bọn họ ăn uống ngủ nghỉ, bọn họ phần lớn thời gian ở các ngõ ngách lớn nhỏ, ruộng vườn, hay là ở suối của Ngân huyện, để tìm hiểu sự khó khăn của người dân, tìm hiểu tâm nguyện của thương nhân, tìm hiểu sự phát triển của vận tải đường thủy.
Một tháng đó khiến mọi người đều trở nên vừa gầy vừa đen nhưng thu hoạch lại rất lớn.
Vương An Thạch nhấc một chén rượu lên nói:
- Ngày mai mọi người phải quay về rồi, ta hi vọng mọi người trong kì thi Giải mùa thu có thể đạt được thành tích tốt, hi vọng mọi người đều có tên trên bảng vàng, hẹn tái ngộ ở kinh thành. Nào! Chúng ta cùng uống chén này.
Mọi người đều nâng chén uống cạn một hơi.
Khi mọi người đã uống rượu no say, không khí trên bàn tiệc trở nên náo nhiệt, Phạm Ninh quay sang hỏi Vương An Thạch:
- Án tử Trương gia, triều đình xử lý sao?
Vương An Thạch cười lạnh một tiếng:
- Nghe nói thiên tử vô cùng tức giận, lệnh Đề Hình Ty nghiêm tra, đoán chừng tịch thu toàn bộ gia sản Trương gia, coi như tiền tham ô rồi nộp về triều đình.
Phạm Ninh gật đầu:
- Cái này gọi là lưới trời lồng lộng, tuy thưa khó lọt, đối với tiền của của triều đình lại nổi lòng tham, cuối cùng lại tự hại chính mình, coi như tự làm tự chịu.
Vương An Thạch không giấu nổi sự vui sướng trong lòng liền cầm chén rượu một hơi uống sạch:
- Đã không còn Trương Khải Lâm cản trở, ta tin Thanh Miêu Pháp nhất định sẽ thành công.
Phạm Ninh lại không nói gì, Vương An Thạch ngẩn người ra, y cảm giác Phạm Ninh có lời muốn nói:
- Hiền đệ muốn nói gì cứ nói thẳng ra!
Phạm Ninh cười khổ nói:
- Có mấy lời đúng là muốn nói với huynh trưởng nhưng lại sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của huynh cho nên một tháng nay ta âm thầm không nói, nhưng nếu không nói thì chuyến này uổng công rồi.