Huynh đệ bọn họ vì kiếm tiền, mấy năm này liều mạng, chỉ cần việc có thể có lợi bọn họ đều làm, thậm chí bỏ qua khoa cử, trời chưa sáng đã rời giường, đêm khuya mới có thể đi ngủ, mỗi ngày nằm mơ đều đang tính toán mấu chốt buôn bán.
Nhưng Phạm Ninh chỉ là tùy tay rót một cái, tiền kiếm được còn nhiều hơn số tiền hai năm qua bọn họ đi sớm về tối mới kiếm ra, huynh đệ hai người bắt đầu tỉnh lại, bọn họ cũng dần dần ý thức được kiểu làm ăn manh mún của mình cuối cùng cũng không có kết quả.
Giữa trưa, đại bộ phận sĩ tử đều đã trên đường về nhà, huyện thành Trường Châu lại dần dần khôi phục cảnh tượng những ngày trước.
Ở Chu lầu, bên một chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ, Phạm Ninh và Minh Nhân, Minh Lễ ngồi đối diện nhau.
Phạm Ninh nâng chén trà lên uống ngụm trà nóng, thản nhiên nói:
- Các huynh cảm thấy ta tùy tay đoán trúng liền buôn bán lời hai ngàn qun, dường như quá dễ dàng, các huynh có nghĩ tới hay không, nếu như là hai ngàn quan tiền trong tay các huynh, tiệm quan phác sẽ mang tiền cho các huynh sao? Các huynh nghĩ thông suốt điểm này đi rồi chúng ta bàn tiếp.
Huynh đệ hai người vô cùng có linh tính với việc buôn bán, một lát liền nhìn thấu, Minh Nhân vội vàng nói:
- Chúng ta hiểu rõ trong lòng rồi, nếu đệ không phải người đứng nhất kì thi Đồng tử, Nếu Đổng tri phủ không có chào hỏi Dương gia, tiệm quan phác chắc chắn sẽ không thừa nhận khoản này, bọn họ hoàn toàn có thể nói không có đơn gốc mà không chấp nhận khoản thắng cược này.
Minh Lễ ở bên bổ sung:
- Chúng ta cũng biết, kiếm đồng tiền lớn không phải ai cũng có thể làm được, nếu không đủ bối cảnh hậu trường chống đỡ, cũng chỉ có thể kiếm chút tiền nhỏ thôi.
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Đây chính là chuyện thứ nhất ta phải nói rõ cho các huynh, bối cảnh và hậu trường là cơ sở của việc kiếm tiền, nói khó nghe một chút, nếu huyện học không nể mặt ta, cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chuyện các huynh buôn bán ở trong huyện học, điểm này các huynh hẳn là rất rõ ràng.
Minh Nhân và Minh Lễ đều yên lặng không nói gì, bọn họ đương nhiên rất rõ Phạm Ninh trợ giúp cho bọn họ, năm trước bọn họ in một quyển sách lớn bán, kết quả hiệu sách nguyên bản Giang Ninh truy xét, đến Ngô huyện cáo quan.
Lục đô đầu nghe nói quan hệ của bọn họ và Phạm Ninh, lập tức phái người âm thầm báo cho bọn họ biết, để bọn họ kịp thời giấu bản khắc và sách đi, cuối cùng đối phương không tìm được gì, cáo trạng cũng không giải quyết được gì.
Về phần huyện học cho phép bọn họ buôn bán, cũng là Trương Nhược Anh nể mặt Phạm Ninh hỗ trợ lật đổ Trương Nghị, đối với bọn họ mắt nhắm mắt mở.
Bọn họ đương nhiên rất rõ ràng kiếm tiền là cần bối cảnh và hậu trường, cha mẹ bọn họ chính là ví dụ tốt nhất, cực cực khổ khổ mở tiệm tạp hóa kiếm vài chinh tiền nuôi sống gia đình, mười mấy năm làm lụng, lại bị cửa hàng có bối cảnh hậu trường lớn đè sập trong vài ngày.
- A Ninh, đệ nói chúng ta nên làm như thế nào đi!
Phạm Ninh thấy bọn họ đã hiểu, mới từ túi sách lấy ra một khối đá Điền Hoàng lớn bằng quả trứng, đặt xuống trước mặt bọn họ.
- Đây là khối hoàng ngọc ba năm trước đây ta mua ở ngõ Kỳ Thạch, các huynh xem, nó tựa như mật ong đọng lại, rất đẹp, nhưng nó lại cũng không đáng giá, ba trăm văn tiền có thể mua lại, người quyền quý không thèm để mắt.
- Nếu hai ba năm sau nó trở nên giá trị gấp trăm lần, văn nhân điên cuồng săn đón, mà mạch khoáng của loại hoàng ngọc này bị chúng ta nắm lấy, hoặc là nói, chúng ta đã trữ đủ nhiều nguyên thạch, các huynh nói cái này có phải một con đường kiếm nhiều tiền hay không?
Minh Nhân nhặt đá Điền Hoàng lên tỉ mỉ xem một lát, không khỏi sợ hãi than:
- Đây quả thực là hoàng ngọc mỡ dê, mới bán ba trăm văn tiền?
Huynh đệ hai người nhìn nhau, trong mắt hai người bắt đầu lóe ra dã tâm hừng hực, Phạm Ninh chỉ ra cho bọn hắn một con đường phát tài lớn thênh thang.
Minh Lễ trầm tư một lát hỏi:
- Vừa rồi đệ cũng nói, văn nhân hiện tại cũng không coi trọng loại hoàng ngọc này, vậy nên làm như thế nào mới có thể để cho nó nổi tiếng trong hội văn nhân?
Phạm Ninh cười cười:
- Đây là chuyện của ta, chuyện hai người các huynh cần làm, chính là liên hợp với Chu gia mua mạch khoáng này, cũng tận khả năng độn hàng lượng lớn, khi trở về các huynh lập tức đi Ngô Giang một chuyến, tìm được lão gia tử Chu Nguyên Phủ, đầu năm ta cũng viết thư cho ông ấy nói chuyện này rồi, Chu gia ở Phúc Châu có một mỏ bạc, còn có một nhà máy sao trà, Chu lão gia tử cũng tỏ thái độ nguyện ý cùng ta hợp tác, chỉ cần đàm phán ổn thỏa với Chu gia, các huynh hãy đến Kỳ Thạch Quán đem một vạn lượng bạc, thuê một thuyền hàng lớn đi đường biển tới Phúc Châu!
- Chờ một chút!
Huynh đệ hai người hơi rối loạn trong lòng rồi, Minh Nhân vội vàng nói:
- Ta có chút hồ đồ rồi, chúng ta đi tìm Chu Nguyên Phủ, bọn họ dựa vào cái gì tin tưởng chúng ta, nói chuyện hợp tác, vậy làm sao mà hợp tác? Mỗi người xuất bao nhiêu tiền? Đệ nói rõ ràng ra đi.
Minh Lễ cũng tiếp lời nói:
- Nơi làm ra hoàng ngọc này là Phúc Châu, Phúc Châu ở đâu? Chúng ta làm sao tìm được đến nơi làm ra? Làm sao mua mạch khoáng? A Ninh, kinh doanh lớn như vậy, đệ để cho chúng ta đi làm, ít nhất đệ phải giải thích rõ ràng cho chúng ta.
- Cho nên các huynh đừng nóng vội, nghe ta giao phó rõ ràng mọi chuyện đã.
Phạm Ninh không chút hoang mang nói:
- Thứ nhất, không phải cho các huynh bàn bạc với Chu gia, ta và Chu lão gia tử đã bàn xong rồi, chỉ cho các huynh làm chân chạy, chuyện này là Kỳ Thạch Quán xuất tiền, mạch khoáng mua được cũng là thuộc Kỳ Thạch Quán.
- Kỳ Thạch Quán phụ thân các huynh chiếm một phần, lúc này đây ta cho các huynh hai phần, huynh đệ các huynh mỗi người một phần, Chu gia cùng ta chiếm bốn phần;
- Thứ hai, ta sẽ viết một phong thư để các huynh đưa cho Chu lão gia tử, đến lúc đó ông ấy sẽ sắp xếp một quản sự cùng các huynh đi Phúc Châu, sau đó việc mua quặng cụ thể, không cần các huynh lộ diện, quản sự của Chu gia ở mỏ quặng bạc Phúc Châu sẽ làm thỏa đáng việc này;
- Thứ ba, việc các huynh cần phải làm chính là tìm được quặng này, đại khái Phúc Châu là chỗ giao giới của huyện Nguyên và huyện Liên Giang, bên kia có người bán loại hoàng ngọc này, rất dễ dàng hỏi thăm được;
- Thứ tư, sau khi mua được mạch khoáng lập tức chiêu mộ người đào, đồng thời thu mua lượng lớn, ta lo lắng sau khi nó thành chậu châu báu, triều đình sẽ nhúng tay vào;
Thứ năm, ở Minh Châu cảng và Phúc Châu cảng thuê một kho hàng, sau đó liên tục không ngừng mà đem nguyên thạch chuyên chở về Bình Giang Phủ;
- Thứ sáu...
Phạm Ninh giảng giải rõ ràng từng việc từng việc, Minh Nhân và Minh Lễ đều cảm nhận được áp lực cực lớn, loại kinh doanh này hoàn toàn không giống với kiểu kinh doanh nhỏ của bọn họ.
Phạm Ninh nhìn ra áp lực trong mắt của bọn họ, liền cười nói:
- Loại đá này ngay bây giờ không đáng tiền, rất nhiều người nhà còn dùng nó làm lũy ngăn chuồng heo, hai năm này các huynh chỉ vất vả một chút, kỳ thực không có gì nguy hiểm, tương lai sau khi nó trở nên thịnh vượng, các huynh hẳn là cso thể trấn thủ Kỳ Thạch Quán ở kinh thành rồi.