Trấn Thịnh Trạch và trấn Mộc Đổ gần giống nhau. Nhưng thủ công nghiệp nơi này phát triển hơn. Toàn trấn, phân xưởng thủ công dệt may gấm và vải vóc có hơn 300 nhà, mấy vạn máy dệt.
Chu phủ ở Đông Bắc của trấn Thịnh Trạch, là một ngôi nhà lớn chiếm hơn 400 mẫu đất, ba huynh đệ Chu thị và hơn một trăm người con cháu của họ, thêm người hầu già trẻ, trong cả tòa nhà lớn có đến bốn năm trăm người sinh sống.
Chu phủ đương nhiên cũng có bến đò chuyên dụng của mình. Bến đò quanh năm đậu mười mấy chiếc thuyền hoa tinh xảo xa hoa. Đây là thuyền chỉ chuyên dụng của chủ nhân Chu gia, giống như ô tô vậy. Bất cứ lúc nào cũng có thể lên thuyền, thông qua hệ sông mở rộng theo mọi hướng có thể đi đến các nơi của thiên hạ.
Buổi chiều hôm sau, Phạm Ninh ngồi thuyền nhỏ đến trấn Thịnh Trạch, từ từ hướng đến bến đò chuyên dụng của Chu gia.
- Tiểu quan nhân, quan hệ của người và Chu gia khẳng định rất tốt?
Người chèo thuyền có chút lo lắng, những người chèo thuyền đều biết, bến đò của các gia đình giàu có sẽ có người chuyên quản lý. Bình thường không dễ dàng được cho phép cập bến, bến đò Chu gia lại càng nghiêm khắc.
- Không vấn đề gì, ngươi cứ việc dừng lại là được rồi.
Người chèo thuyền nửa tin nửa ngờ lái thuyền nhỏ vào bến đò chuyên dụng đường thủy, từ từ cập bến đò.
Đúng lúc này, đối diện có một chiếc thuyền nhỏ chạy đến, dường như muốn chắn trước thuyền Phạm Ninh để cập bến thuyền trước nhưng vẫn chậm một bước, đầu thuyền của Phạm Ninh đã dựa vào bờ.
Thuyền phía sau phải vội vàng giảm tốc độ, quán tính lớn mạnh vẫn khiến hai thuyền đụng mạnh vào nhau. Thuyền lắc lư dữ dội, Phạm Ninh vội vàng ngồi xổm xuống, mới miễn cưỡng ổn định được thân thể.
- Tiểu quan nhân coi chừng!
Phía sau có người hô to.
Phạm Ninh quay đầu lại, chỉ nhìn thấy chiếc thuyền ở phía sau, một vị thiếu niên 14,15 tuổi ngã thảm hại xuống dưới đầu thuyền, ngửa mặt lên bầu trời, hình như cánh tay bị mép thuyền làm rách lớp da ngoài.
Gã đau khổ bò lên, ngẩng đầu, ánh mắt trợn trừng, nổi cáu nhìn về Phạm Ninh.
Lúc này, vài người trên bờ vội vàng chạy đến, quản lý bến thuyền chạy đến trước, phía sau ông ta cũng là một thiếu niên trẻ tuổi, thân mặc cẩm bào, cũng tầm 16,17 tuổi.
Quản lý bến thuyền vừa tức vừa vội vàng, mở miệng tức giận với người chèo thuyền của Phạm Ninh nói:
- Ngươi là thuyền ở đâu, sao có thể tùy ý đỗ bừa bãi như vậy?
Người chèo thuyền liên tục khom lưng xin lỗi, Phạm Ninh thấy chỗ đỗ thuyền của bọn họ không có đánh dấu đặc thù, trong lòng hắn lập tức có chút không vui. Chu gia ở trấn Mộc Đổ luôn khiêm tốn có lễ, ở Ngô Giang lại thay đổi, có chút ngang ngược vô lễ như thế.
Nhưng nghĩ đến đối phương chỉ là một quản lý bến thuyền, thái độ tuy rằng không tốt, nhưng không thể đại diện cho Chu gia.
Thực ra, Phạm Ninh cũng có thể đoán tại sao vị quản lý này lại vội vàng như thế. Chủ nhân của ông ta đoán chừng đang đợi ở ở thuyền sau. Không ngờ thuyền của mình cập bến trước, ông ta cảm thấy không có cách khai báo với chủ nhân, cho nên biểu hiện có hơi hổn hển.
Ánh mắt của Phạm Ninh hướng đến thiếu niên trên bờ. Chỉ nhìn thấy dáng người y trung bình, mặc một bộ cẩm bào vàng đen xen lẫn, eo thắt đai ngọc, đầu đội tiểu kim quan. Bộ dạng vô cùng tuấn kiệt, nhìn dáng người có lẽ con cháu Chu gia.
Phạm Ninh nghe Chu Bội nói qua, thúc bá huynh đệ của nàng rất nhiều, có chừng bốn năm mươi người, tỷ muội cũng có hơn hai mươi người. Là một gia tộc rất lớn, nhưng không phải mỗi người con cháu Chu gia đều có sự giáo dưỡng rất tốt, có vài người con cháu Chu gia nàng ta cũng không thích.
Phạm Ninh tiến lên trước, chắp tay hướng đến thiếu niên mặc áo gấm trên bờ nói:
- Ta từ Ngô huyện tới, đặt biệt tới bái phỏng Chu đại quan nhân.
Thiếu niên mặc áo bào gấm lại không để ý tới Phạm Ninh, gã chỉ nói với thuyền phía sau:
- Các người dựa vào chiếc thuyền hoa này, Liễu hiền đệ, đệ từ thuyền hoa lên bờ đi!
Con thuyền mui nhọn dựa vào thuyền hoa, thiếu niên trên thuyền dựa vào tay người chèo thuyền đi lên thuyền hoa, trực tiếp từ thuyền hoa lên bờ, khi gã đi qua thuyền hoa còn trừng mắt hung hăng nhìn Phạm Ninh.
Phạm Ninh bỗng nhiên cảm thấy thiếu niên này có chút quen mắt. Hình như đã gặp qua ở đâu? Cúi đầu nghĩ một chút, nhưng một lúc cũng nghĩ không ra.
- Liễu hiền đệ, chúc mừng đệ đậu kì thi Đồng tử cao trung.
Thiếu niên trên bờ nhiệt tình dạt dào hoan nghênh khách đến.
Phạm Ninh đột nhiên biết vị thiếu niên kia là ai rồi, Liễu Nhiên, đứng thứ hai kì thi Đồng tử. Khi xếp hàng ở trường thi, mình đã nhìn thấy gã. Lúc ấy gã đang được kiểm tra thân phận, khó trách nhìn thấy gã có chút quen mắt.
Thi đỗ đồng tử là như thế, mọi người đều nghe danh đã lâu, lại chưa thấy qua người đó.
- Ái chà! Cánh tay của đệ rách rồi.
Thiếu niên áo gấm trên bờ phát hiện cánh tay cọ xát mất một miếng da lớn của Liễu Nhiên, thấy có giọt máu chảy ra, y lập tức vội nói:
- Khẩn trương vào phủ băng bó một chút.
- Ta không sao!
Liễu Nhiên lại quay đầu trừng mắt nhìn Phạm Ninh, vô cùng không vừa lòng hừ một tiếng:
- Liều mạng cướp đoạt, chỉ sợ mình chịu một chút thiệt thòi, cách làm người chắc cũng thế thôi!
Phạm Ninh ngẩn ra, đây là Liễu Nhiên đứng thứ hai bảng đồng tử?
Phạm Ninh còn nghĩ sẽ xin lỗi gã, sau đó làm quen một chút. Nhưng không ngờ Liễu Nhiên này lại nói ra những lời khó nghe, rốt cuộc là ai cướp đoạt?
Phạm Ninh hạ thấp người cười nói:
- Liễu huynh khiêm tốn quá rồi nhỉ!
- Ngươi! – Liễu Nhiên bị Phạm Ninh đáp trả một câu oán hận liền tức giận, lúc lâu cũng không nói ra lời.
- Vị tiểu lang này là khách của Chu gia ta?
Thiếu niên mặc áo gấm nhìn trên dưới Phạm Ninh một chút. Mặc dù không có lời ác ý nhưng giọng nói của ngôn ngữ đã không khách khí.
Phạm Ninh khẽ gật đầu:
- Tại hạ Phạm Ninh ở Ngô huyện, đặc biệt đến thăm Chu đại quan nhân!
- Ngươi chính là Phạm Ninh!
Ánh mắt của Liễu Nhiên lập tức trở nên kinh ngạc. Sắc mặt từ từ biến thành màu gan lợn, lúc sau không cam chịu thi hành lễ nói:
- Tại hạ Liễu Nhiên, chắc ngươi cũng biết!
Phạm Ninh khẽ mỉm cười:
- Nghe đại danh đã lâu rồi, nhưng hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy Liễu huynh, cánh tay của Liễu huynh không nghiêm trọng chứ?
Tuy rằng Liễu Nhiên đối với Phạm Ninh không hài lòng, nhưng trước tình hình này, gã cũng không tức giận được. Hơn nữa đối phương lại là hạng nhất thi đồng tử, gã đành nuốt bất mãn vào trong lòng, miễn cưỡng cười.
- Ta không có vấn đề gì, chuyện va chạm thuyền trên sông thường có, vừa rồi thật ngại quá.
Phạm Ninh cười, chuyển ánh mắt hướng đến thiếu niên mặc áo gấm:
- Huynh cũng là huynh trưởng của Chu Bội?
Phạm Ninh bỗng dưng nhắc đến Chu Bội, sắc mặt hai người đối phương đều không tốt. Trong mắt của Liễu Nhiên hiện lên một tia căm ghét khó nhận ra.
Thiếu niên mặc áo gấm cười ha ha nói:
- Tại hạ Chu An, là ngũ ca của Chu Bội. Có lẽ cậu là đến tìm ông nội của ta? Đoán chừng cậu lần đầu tiên tới, thực ra từ phía trước bến đò tới viện Bắc sẽ gần hơn một chút, hay là ta dẫn cậu đi nhé?
- Vậy cảm ơn Chu huynh rồi.