- Không cần khách sáo, mời đi theo ta.
Chu An dẫn Phạm Ninh lên bậc thang, đi vòng qua hướng đông. Liễu Nhiên không nhanh không chậm đi bên cạnh. Thi thoảng gã liếc mắt nhìn trộm Phạm Ninh, trong ánh mắt bộc lộ hết sức phức tạp.
- Liễu huynh tiếp theo định ôn tập như thế nào? – Phạm Ninh tìm một chủ đề chung hỏi, cười nói với Liễu Nhiên.
- Ta chưa nghĩ kỹ, khả năng phải vào kinh trước, Phạm hiền đệ thì sao?
- Có thể ngày kia ta vào Kinh.
- Đệ vào kinh sớm thế? – Ánh mắt của Liễu Nhiên lập tức có chút cảnh giác.
- Vào kinh tiếp xúc các mặt của xã hội mà!
Phạm Ninh cười:
- Tiếp xúc nhiều một chút, học hỏi cao nhân, tóm lại đối với bản thân rất có lợi.
– Nói vậy cũng phải. – Liễu Nhiên cười ngượng ngùng.
- Phạm Ninh, đệ đi kinh thành, chuẩn bị ở đâu chưa? – Chu An ở phía trước cười hỏi.
- Còn chưa nghĩ ra, có lẽ là ở nhà trọ thôi!
- Hay là, đệ ở nhà Chu gia ở kinh thành đi, thế nào? – Chu An tiếp tục hỏi dò.
Phạm Ninh lắc đầu:
- Đa tạ ý tốt của Chu huynh, nhưng mà không cần đâu. Vào kinh không phải chỉ một mình ta, còn có hai người bạn, ở nhà trọ tiện hơn.
- Vậy cũng phải, nhà trọ lại tự do hơn.
Chu An cười ha hả, lại không để lộ ra ánh mắt trao đổi với Liễu Nhiên.
Một lúc, bọn họ đến trước cửa lớn tòa nhà. Chu An nói với người gác cổng một tiếng, lại quay đầu lại cười với Phạm Ninh nói:
- Đây là cửa Bắc viện, phòng của ông nội ở đây. Đệ cùng người gác cổng đi vào là được rồi.
- Chu huynh không đi vào? – Phạm Ninh không hiểu hỏi.
Chu An lắc đầu cười:
- Ta phải tới cửa Đông viện, phòng của tam tổ phụ phải đi từ viện Tây vào. Tuy rằng ba phủ có cửa thông nhau, nhưng bình thường chúng đều bị khóa, không tiện.
Phạm Ninh giờ mới hiểu được. Thì ra ba huynh đệ Chu gia là cùng nhà không cùng viện. Vị Chu An này có lẽ là cháu trai của Nhị tổ phụ của Chu Bội, Chu Nguyên Tuấn.
- Đa tạ Chu huynh! Liễu huynh, chúng ta hẹn gặp sau! – Phạm Ninh chắp tay cười, theo người gác cổng vào phủ.
Nhìn bóng dáng Phạm Ninh dần biến mất, lúc này Chu An cười với Liễu Nhiên nói:
- Đệ không cần lo lắng quá, tiểu thất nương sẽ không coi trọng hắn.
Liễu Nhiên trầm tĩnh lập tức nói:
- Ta nghĩ vẫn nên sớm vào kinh!
- Tùy đệ thôi!
Chu An nhìn gã một cái, thành thật nói:
- Đệ vào kinh vẫn cần đặt tâm tư vào kì thi phụ. Ta cần nhắc đệ, chỉ có thể thi đỗ tiến sĩ, tương lai đệ mới có cơ hội hỏi cưới tiểu thất nương. Mọi thứ khác đều vô dụng, tổ phụ của ta thích đệ cũng vô dụng.
Liễu Nhiên gật đầu:
- Ta rõ rồi!
Chu Nguyên Phủ nghe nói Phạm Ninh tới thăm, ông liền mừng rỡ đích thân đến cửa viện nghênh đón Phạm Ninh.
- Chúc mừng Phạm thiếu lang giành được giải nhất cuộc thi đồng tử.
Phạm Ninh hành lễ:
- Cảm tạ đại quan nhân quan tâm.
Chu Nguyên Phủ vỗ vai hắn nói:
- Trấn Mộc Đổ bên đó rất náo nhiệt nhỉ? Đáng tiếc ta không ở bên đó, không thể đích thân chúc mừng cháu.
Chu Nguyên Phủ quan tâm trước sau như một, khiến Phạm Ninh có chút cảm động, hắn có chút áy náy nói:
- Cháu nên sớm đến thăm lão gia tử.
- Tốt nhất cháu đừng có đến!
Chu Nguyên Phủ cố giả bộ nói:
- Cháu đến, ta sẽ cho rằng cháu cần đá Khê Sơn Hành Lữ, cuộc sống của ta lại khổ sở rồi.
Phạm Ninh không nhịn được cười:
- Xem ra lão gia tử rất thích tảng đá kia.
- Đương nhiên thích, ta để nó ở trong phòng, và đặt nó cùng bức Khê Sơn Hành Lữ Đồ.
Chu Nguyên Phủ hào hứng, vui vẻ nói:
- Đi! Ta dẫn cháu đi xem vài tảng đá nổi tiếng ta thu thập được.
Chu phủ ở Ngô Giang so với Chu phủ ở Mộc Đổ ước chừng to gấp đôi. Hơn nữa nhà rất nhiều, giống như một mê cung lớn, thậm chí trên tường còn có chỉ đường, chứng minh có người sẽ lạc đường.
Phạm Ninh theo sau Chu Nguyên Phủ luồn lách, ngoằn ngoèo, phút chốc hắn đã hồ đồ rồi.
Đi vào một cái cửa nhỏ, mắt trở nên sáng ngời. Phạm Ninh phát hiện bản thân đã vào trong một tòa lâm viên đá Thái Hồ. Diện tích ít nhất hai mươi mấy mẫu, giống như khu rừng của sư tử. Khắp nơi là đá Thái Hồ hàng nghìn hàng trăm loại.
Chu Lân thu thập đá Thái Hồ là để ở một kho hàng lớn. Còn Chu Nguyên Phủ có thời gian phung phí, đặc biệt ông ta vì cất giữ đá Thái Hồ còn xây dựng một tòa lâm viên.
- Viên đá Thái Hồ này tên gọi đá Ba Lan (làn sóng) !
Chu Nguyên Phủ chỉ vào đá Thái Hồ lấp kín bức tường:
- Đây là đá Thái Hồ cực phẩm đầu tiên ta thu thập, bốn mươi năm trước mua được ở bên bờ Thái Hồ.
Phạm Ninh nhìn kỹ, khối đá này dài ba mét, kỳ thật không phải tường. Nhưng mà một khối đá Thái Hồ dáng tường tầng tầng lớp lớp, lại xem kỹ thì nhìn giống những làn sóng lớn đang ập tới trên mặt biển.
- Biết lúc đó ta phải chi bao nhiêu tiền không?
Chu Nguyên Phủ dương dương đắc ý nói:
- Không ngờ chỉ phải chi 30 quan tiền, đến Chu Lân cũng ngưỡng mộ vận may của ta.
- Đây không phải là vận may, mà là lão gia tử có mắt nhìn ạ! – Phạm Ninh thản nhiên nịnh bợ.
Chu Nguyên Phủ không kìm được đắc ý cười lớn, so với tảng đá này, Chu Nguyên Phủ càng thích người khác khen ngợi đôi mắt của mình.
- Chúng ta lại xem tảng đá Thái Hồ này. Gọi là đá Độc Điếu Hàn Giang. Cháu xem có loại ý cảnh này không.
Chu Nguyên Phúc dẫn Phạm Ninh đi dạo hơn nửa canh giờ ở lâm viên. Ông ta có chút mệt rồi, lúc này mới dẫn Phạm Ninh vào nội đường, cho người mang trà lên.
- Lão gia tử, hai ngày trước hai đường huynh của cháu có đến không?
Phạm Ninh uống một ngụm trà. Nhấp nhấp môi, lúc này chuyển chủ đề sang chính sự.
- Cháu nói Minh Nhân và Minh Lễ?
Chu Nguyên Phủ tủm tỉm cười:
- Hai anh em sinh đôi đó kinh doanh vô cùng thông minh tài trí. Ta rất thích bọn họ, A Ninh, bọn họ đối với cháu vô cùng tôn sùng. Chỉ là Điền Hoàng Thạch này thật sự có thị trường?
Phạm Ninh khẽ giật mình:
- Lão gia tử không tán thành sao?
Chu Nguyên Phủ lắc đầu:
- Nói vậy cũng không phải, ta đồng ý phương án của cháu. Để một quản lý có kinh nghiệm thăm dò mở, cùng bọn họ xuống phía nam Phúc Châu, chỉ là cá nhân ta vẫn có chút nghi ngờ.
Phạm Ninh trầm ngâm một chút nói:
- Tuy rằng, đối với buôn bán cháu hiểu không nhiều. Nhưng cháu luôn cho rằng, thay vì đi cạnh tranh thị trường không bằng phát triển thêm thị trường.
- Thế cũng phải xem là cái gì?
Chu Nguyên Phủ vuốt râu chậm rãi nói:
- Chẳng hạn như rượu trắng là ví dụ thành công. Mặc dù phương pháp tinh luyện của nó đã lan rộng nhưng cũng nói lên nhu cầu mãnh liệt của người ta đối với nó. Nhưng mà, Điền Hoàng Thạch có hiệu quả như vậy không?
Phạm Ninh không chút hoang mang nói:
- Cháu và Chu lão gia tử đều cho rằng nó là kho đá quý, chỉ là người Tống không nhận ra. Nhưng chỉ cần dẫn dắt thêm, cháu tin rằng Điền Hoàng Thạch nhất định sẽ sáng rực rỡ, trở thành kho đá quý báu.
Chu Nguyên Phu không hề bị thuyết phục, ông ta vẫn còn cười haha nói:
- Nếu khiến người khác thích nó, đầu tiên dùng nó vào thực tế ở đâu? Nếu như chỉ là thưởng thức, ta cảm thấy nó không bằng đá Thái Hồ. Hơn nữa ở trước mặt nó, còn có ngọn núi lớn là ngọc này ngăn cản.