Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 251 - Chương 250

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 250
 

- Vậy cho một bình rượu nguyên chất.

- Được! Hai vị tiểu quan nhân chờ một chút, lập tức tới ngay.

Tiểu nhị đi xuống lầu, Tô Lượng quay đầu nhìn hướng ra phía ngoài, cười cười nói với Phạm Ninh:

- Ngươi nói liệu phía sau tửu điếm có đường nhỏ trực tiếp đi vào Bắc Cố Sơn hay không?

- Bắc Cố Sơn có gì để chơi, chẳng có gì cả, chẳng qua chỉ là một ngọn núi hoang vu.

Người nói không phải là tiểu nhị, mà là một tửu khách bên cạnh, Phạm Ninh nhìn tửu khách, qua cách ăn mặc cũng thấy được là người đọc sách, tuổi còn trẻ, chừng mười sáu mười bảy, đầu đội mũ sa, thân mặc một bộ lam gấm của sĩ tử rộng thùng thình, bên hông thắt đai lưng bằng da, tay cầm chiếc quạt xếp.

Nhưng hình dáng hắn ta hiện tại khiến người không dám xu nịnh, khuôn mặt mập tròn, mũi nhỏ mắt ti hí, cái bụng bự tròn vo, bất quá khuôn mặt lại rất thành thật, khiến dáng vẻ hắn ta ngược lại vô cùng ngây thơ.

Phạm Ninh cười hỏi:

- Huynh đài là người bản xứ?

Sĩ tử mập lắc đầu.

- Ta không phải là người bản xứ mà là người Dương Châu bờ Giang Bắc, vừa mới tham gia thi Giải xong liền tới nơi này du ngoạn vài ngày, buổi sáng vừa đi qua Bắc Cố Sơn.

- Bắc Cố Sơn có phong cảnh gì?

Tô Lượng hỏi.

- Aiz! Đừng nhắc nữa, trong lòng lại tức giận.

Phạm Ninh cùng Tô Lượng liếc nhau, Phạm Ninh cười nói:

- Vị huynh đài này không ngại tới ngồi chung, chúng ta cùng nhau trò chuyện.

- Được!

Sĩ tử mập vội vàng đem năm sáu đĩa thức ăn của hắn ta tiến đến gần, đều là món thịt thương hạng, rượu của y cũng là rượu nguyên chất, xem ra gia cảnh không tệ.

Sĩ tử mập mở quạt xếp ra quét đất, cố làm ra vẻ ưu nhã phe phẩy, chân mày to ngắn cau lại.

- Trước giới thiệu một chút, tại hạ họ Trình, tên là Trình Trạch, không biết hai vị hiền đệ quê quán ở đâu, tôn tính đại danh?

Phạm Ninh hơi mỉm cười.

- Chúng ta đều là người Bình Giang phủ, tại hạ Phạm Ninh, vị này là hảo hữu của ta, Tô Lượng, chúng ta đến kinh thành đi ngang qua Nhuận Châu.

- Các ngươi là đến kinh thành thi sao?

Trình Trạch nhất thời hưng phấn.

Phạm Ninh do dự chốc lát, vẫn gật đầu một cái.

- Cũng gần như vậy, chúng ta thi khoa Đồng tử.

- Thì ra là vậy, nhìn các đệ tuổi không lớn lắm, năm nay ta cũng thi đậu kì thi Giải, chuẩn bị mấy ngày nữa vào kinh.

Trong lòng Phạm Ninh cùng Tô Lượng không khỏi than thầm, thật là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, sĩ tử mập như vậy không ngờ cũng là cử nhân, hai người vội vàng đứng lên hành lễ.

- Thì ra huynh đài là cử nhân, thất kính.

Trình Trạch đắc ý vung tay lên.

- Một chức cử nhân coi là gì? Lấy tài lực nhà ta, thi đậu tiến sĩ cũng không thành vấn đề.

Lời này khiến người nghe có phần nhíu mày, thi đậu cử nhân cùng tài lực nào có quan hệ, chẳng lẽ cử nhân của hắn ta là bỏ tiền ra mua, làm sao có thể?

Trình Trạch cũng phát hiện bản thân nói trúng chỗ sơ hở, liền vội vàng giải thích.

- Ý ta là, nhà giàu có thể mời thầy tốt hơn, giống như thi Giải Dương Châu lần này, sư phụ ta đoán trúng đề nghị luận cùng đề đối sách ta mới may mắn thi đậu kì thi Giải.

- Thì ra là thế! Hôm nay Trình huynh đi Bắc Cố Sơn rất mất hứng? à

Tô Lượng vẫn không cam lòng, lại chuyển đề tài trở lại Bắc Cố Sơn.

- Tiểu lão đệ, ta nói cho ngươi nghe, trên núi kiến trúc gì cũng không có, cái gì Cam Lộ Tự, Bắc Cố Lâu, hết thảy ta đều không thấy, cũng chỉ có một ngọn núi cao hoang vắng, hơn nữa trên đỉnh núi gió rất to, khiến ta lạnh cóng đến run lẩy bẩy, ta khuyên các người đừng đi, nhất định sẽ thất vọng.

Lúc này, tiểu nhị đưa tới rượu và thức ăn, gã ta cũng cười nói:

- Bắc Cố Sơn quả thật không có gì, chỉ là lên núi nhìn sông Trường Giang, còn không bằng đi Kim Sơn Tự du ngoạn.

Tô Lượng thấp giọng hỏi Phạm Ninh.

- Thế nào, có đi không?

Phạm Ninh cười, rót rượu cho ba người

- Ăn cơm trước, ăn xong mới tính đi.

Lý Đại Thọ bên trong khoang thuyền đang đổ mồ hôi như mưa để luyện chữ, y mặc dù làm việc kỹ lưỡng, nhưng năng lực có hơi kém một chút, chỉ đành gắng sức nhiều hơn so với người khác, mặc dù lần này may mắn thi đậu kì thi Giải, nhưng trong lòng Lý Đại Thọ hiểu rõ ràng, nguyên do bởi vì đề đối sách phát triển tốt, quan chấm bài mới không xem xét kỹ thư pháp của y.

Nhưng thi Tỉnh không được, kẻ tài hoa hơn người đến từ các châu phủ của Đại Tống đều hội tụ đủ, thư pháp bình thường làm sao có thể được quan chấm bài xem trọng.

Hơn nữa thư pháp là quá trình quanh năm suốt tháng tích lũy, y bây giờ chỉ có ba tháng, nếu như không bỏ ra công sức gấp trăm ngàn lần, thư pháp của y sẽ không có tiến bộ.

Nhận thức rõ đường chết này, y liền tận dụng triệt để thời gian, hận không thể ngay cả ngủ cũng không ngủ, hết thảy không để ý mà điên cuồng khổ luyện thư pháp.

Phạm Ninh cùng Tô Lượng lên bờ trong một canh giờ, y đã viết hơn tám trăm chữ.

Lúc này, y đột nhiên nghe thấy Phạm Ninh gọi.

- Đại Thọ! Đại Thọ!

Người khác y có thể không để ý nhưng Phạm Ninh là sư huynh của y, Lý Đại Thọ vội vàng đặt bút xuống, đi ra khỏi khoang thuyền.

- Sư huynh tìm ta có chuyện gì không?

Chỉ thấy trên boong thuyền có ba người đứng, trừ Phạm Ninh cùng Tô Lượng ra, còn có một sĩ tử béo tròn vo, Lý Đại Thọ không khỏi sửng sốt.

- Vị này là?

Phạm Ninh cười giới thiệu với y.

- Vị này là Trình Trạch, cử nhân khoa Dương Châu năm nay, nhập lại với thuyền chúng ta đi Dương Châu, đúng lúc có thể thuận tiện đi Dương Châu ngắm một chút.

Sau nửa canh giờ, thuyền lái vào Trường Giang, ở trong khoang thuyền của Phạm Ninh, Trình Trạch rất nhanh đã thể hiện ra ở phương diện khác cũng rất có thiên phú.

Hắn ta sao trà rất nghề, Tống triều ngoại trừ trồng trà, sắc trà cũng là ưa thích của đám văn nhân nhã sĩ, kỹ xảo sắc trà sơ qua, chú trọng vào chất lượng nước và độ lửa.

- Bắc Cố Sơn tuy rằng phong cảnh bình thường, nhưng nó có một con suối cực kỳ mát lạnh ngọt lành ở sau núi, tên gọi Trân Châu Tuyền, lúc gần ta đi đặc biệt lấy một hồ lô nước suối.

Trình Trạch lấy ra nước trong hồ lô, đem đổ tám phần ấm trà, lại bỏ một bánh trà vào trong chén trà, trước tiên phải làm nở bánh trà, sau đó sắc trà.

- Độ lửa rất quan trọng, nước không thể hoàn toàn nấu sôi, mới có thể nổi bọt khi ngâm, mấu chốt là phía dưới không thể đốt lửa quá lớn, để bánh trà ở trong nước sắc thời gian dài một chút, giúp hương trà trọn vẹn.

Một bên sắc trà, một bên ba người nói chuyện phiếm, Tô Lượng cười hỏi:

- Trình huynh trong khoảng thời gian này luôn ở bên ngoài sao?

- Gần như thế! Sau khi khai bảng ta phải đi Giang Ninh, lại đi Thường Châu cuối cùng mới đến huyện Kinh Khẩu, không còn cách nào, ở nhà cả ngày đều xem mắt, là ta trốn ra được đó.

Nói đến coi mắt, mọi người đều có chung đề tài, Tô Lượng nói cho hắn ta biết chuyện Lý Đại Thọ đi xem mắt liên tục, còn nói bản thân bị mẫu thân áp giải đi coi mắt vô cùng thống khổ, Trình Trạch vỗ tay cười to.

- Xem ra chúng ta cùng là người lưu lạc chân trời.

Phạm Ninh lắc đầu cười nói:

Bình Luận (0)
Comment