- Sao lại coi chuyện xem mắt đáng sợ như vậy? Nói không chừng có tiểu nương tử thật sự ưanhìn, vạn nhất bị các huynh bỏ qua, há chẳng phải là hối hận cũng không kịp sao?
Lúc này, trà đã sắc gần xong, Trình Trạch đổ đầy một ly cho Phạm Ninh và Tô Lượng, trong khoang thuyền nhất thời hương trà lan tỏa.
Trình Trạch cười nói:
- Xem ra Phạm hiền đệ đối với việc coi mắt không hề bài xích!
Tô Lượng ở một bên khinh bỉ nói:
- Người này là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, hắn căn bản cũng chưa từng coi mắt, dĩ nhiên có thể nói mát.
Trình Trạch rất kinh ngạc.
- Phạm hiền đệ là đệ nhất đồng tử kì thi Giải Bình Giang phủ, lại không có ai đến cửa cầu hôn?
Phạm Ninh lắc đầu một cái.
- Ta không biết có người cầu hôn hay không, dù sao ta chưa từng xem mắt, có lẽ là bởi vì nhà ta tương đối vắng vẻ, cộng thêm nhà bần hàn, người khác coi thường cũng không chừng.
- Ngươi giả bộ đi! Ngươi cứ tiếp tục giả bộ đi! Ta không nghe thấy gì hết.
Tô Lượng trên mặt đã tỏ vẻ khinh bỉ rất khoa trương.
- Giả bộ tiếp nữa đi, ngươi liền biến thành cáo già rồi.
Cặp mắt ti hí của Trình Trạch đảo như rang lạc, không biết y đang có ý gì?
Nhà Trình Trạch là Trình trang cách ba mươi dặm phía bắc Giang Đô huyện, phủ trạch là một tòa phủ diện tích trăm mẫu trang viên thức phủ trạch, chung quanh mấy trăm khoảnh thổ địa đều là tài sản của hắn ta.
Phạm Ninh thế mới biết, tằng tổ phụ của Trình Trạch cũng là công thần đi theo Triệu Khuông Dẫn giành thiên hạ, sau lại dùng rượu tước binh quyền, Trình gia được ban thưởng lớn, liền từ bỏ quân quyền hồi hương hưởng phúc, trở thành đại địa chủ nhất nhì Dương Châu.
Trang viên Trình gia cách kênh đào chỉ có mấy dặm, một con sông nhỏ giúp nâng trang viên và kênh đào lên.
Thuyền khách của Phạm Ninh chậm rãi đậu ở trên bến thuyền của Trình gia.
Cách đó không xa chính là trang viên Trình gia bị tường cao vây quanh, tường trắng ngói đen, bài trí trang nhã, cửa cũng rất có khí thế, cửa lớn màu đỏ thắm, phía trên là một cánh cửa song giác rất to, phía dưới là mười mấy bậc thang, hai bên các có hai con sư tử uy vũ đứng sừng sững trước cửa, ước chừng cao đến một trượng.
- Oa!
Tô Lượng thở dài.
- Trình Trạch, nhà các huynh là nhà quyền quý đệ nhất Dương Châu đấy nhri.
- Không dám nhận! Không dám nhận!
Trình Trạch lắc đầu liên tục.
- Nhà ta ngay cả mười hạng đầu cũng không được tính, chủ yếu là tằng tổ phụ ta được phong làm quận công, mới cho phép xây dựng loại cửa chính này, hiện tại không thể được rồi, ai! Đáng tiếc tước vị Đại Tống không thể truyền cho hậu nhân, nếu không ít ra ta cũng là huyện công rồi.
Lúc này, cửa phủ mở toang ra, một người nam tử trung niên dẫn theo hơn mười tên trang đinh nổi giận đùng đùng chạy tới, xa xa mắng:
- Tiểu tử thối, ngươi còn biết trở về, xem ta dạy dỗ ngươi như thế nào!
Trình Trạch hoảng sợ.
- Hỏng rồi, cha ta đến đây, khẳng định không tha cho ta!
Y không có đường lui, chỉ đành phải nhắm mắt nghênh đón.
- Phụ thân, con trở về rồi, nhưng dù có đánh chết con, con cũng sẽ không cưới bà cô lười biếng của Dương gia kia đâu!
- Khốn khiếp! Sao ngươi lại nói thế?
Phụ thân Trình Trạch tên là Trình Ân Mậu, là đại địa chủ nổi danh Dương Châu, bộ dạng lão vừa cao lại vừa béo, so với nhi tử của lão có khí thế hơn nhiều, nhưng cũng là mắt nhỏ, mũi nhỏ, bộ dạng Trình Trạch rất giống phụ thân.
Trình viên ngoại có hai nhi tử, một nữ nhi, trưởng tử là Trình Trạch, tiểu nhi tử là do thị thiếp sinh, mới tám tuổi.
Gioóng như những bậc cha mẹ trong thiên hạ, Trình viên ngoại gửi gắm hy vọng rất lớn đối với nhi tử, lần này ông dùng giá tiền rất lớn để nhi tử thi đậu cử nhân, củng cố địa vị của nhi tử trong xã hội.
Bước kế tiếp chính là cùng Dương gia liên hôn, như vậy gia nghiệp Trình gia có thể ổn định rồi.
Nhi tử lại không chịu cảm kích một mực không chịu cưới nhi nữ Dương gia, điều này làm cho Trình viên ngoại hết sức nổi nóng.
Lúc này, lão ta thấy trên thuyền lớn có mấy thiếu niên đi xuống, hơi sửng sốt, nhịn xuống lửa giận trong lòng, hỏi:
- Bọn họ là ai?
- Là bằng hữu hài nhi quen biết trên đường.
- Hừ! Ngươi lại kết giao với đám bạn bè hư hỏng chứ gì.
- Phụ thân, đừng nói lung tung.
Trình Trạch sợ bị đám người Phạm Ninh nghe thấy, hắn ta tiến lên thấp giọng nói:
- Bọn họ đều là cử nhân Bình Giang phủ đang trên đường vào kinh dự thi.
Trình viên ngoại ngẩn ra, cử nhân Bình Giang phủ? Nhi tử làm sao quen biết được cử nhân Bình Giang phủ.
Trình Trạch gật đầu, hắn ta quay đầu nhìn thoáng qua Phạm Ninh lại nói:
- Sĩ tử mặc trang phục màu lam là thủ khoa thi Giải đồng tử năm nay, tên là Phạm Ninh, thần đồng nổi danh Bình Giang phủ.
Trình viên ngoại đương nhiên biết thi Đồng tử, cho dù ở Dương Châu cũng rất được coi trọng, lại là đệ nhất thi Giải đồng tử, tâm tình lão ta lập tức cải biến, cao hứng tán thưởng nhi tử.
- Lần này ngươi có tiến bộ, biết kết giao bằng hữu hữu dụng đó.
- Đó là đương nhiên, nhi tử của người cũng là cử nhân nha!
- Cử nhân cái rắm, nếu không phải ta mất ba ngàn quan tiền, ngươi có thể được lên bảng vàng sao?
Mắng nhi tử hai câu, Trình viên ngoại lập tức cười híp mắt tiếp đón.
- Hoan nghênh ba vị thiếu niên anh tài Bình Giang phủ tới bỉ trang làm khách, Trạch nhi mau giúp phụ thân tiếp đón các vị bằng hữu của con vào trang nghỉ ngơi.
….
Trang viên của Trình Trạch tuy rằng thoạt nhìn rất có khí thế, nhưng so với Chu trạch ở Ngô Giang còn kém xa nhiều, hoàn toàn không cùng cấp bậc.
Nếu nói Chu trạch ở Ngô Giang là đại gia khuê tú thì Trình gia cũng có thể tính là tiểu gia bích ngọc, mỗi một tảng đá cái cây, mỗi cây cầu lầu các đều xây dựng với những đường nét độc đáo, Trình gia nhìn không tới, Phạm Ninh cảm giác Trình gia như phiên bản lớn của nhà mình ở thôn Tưởng Loan mà thôi, nhưng vẫn thiếu một phần tỉ mỉ.
Tuy nhiên phòng trạch Trình gia lớn hơn rất nhiều, hơn nữa đãi khách cũng rất nhiệt tình, bốn gã thuyền phu cũng được chiêu đãi ăn no uống say.
Ba người Phạm Ninh ở trong một tòa viện chuyên dành chiêu đãi khách quý, còn có vài tỳ nữ hầu hạ, bất quá Phạm Ninh bọn họ cũng không tính ở lại lâu, đêm nay ở một ngày, ngày mai đi Tây Hồ cùng Thục Cương chơi một vòng, ngày mốt liền xuất phát lên bắc.
- Đại Thọ đệ liều mạng luyện chữ như vậy cũng không phải phương pháp tốt, phải học kết hợp với lao động và nghỉ ngơi mới được.
Phạm Ninh thấy Lý Đại Thọ đến ở lại liền bắt đầu liều mạng viết chữ, rốt cuộc nhịn không được khuyên Đại Thọ.
- Đệ không thể chỉ viết chữ, vẫn phải học suy tính, chăm chỉ nâng cao tư duy mới có thể làm cho đệ tiến bộ nhanh hơn.
- Sư huynh, huynh để cho ta viết đi! Ta là người nhận thức quá kém, chỉ có thể dựa vào chăm chỉ.
Phương diện khác Lý Đại Thọ đều nghe lời Phạm Ninh, duy chỉ có phương diện luyện tập thư pháp, y so với trâu còn cố chấp hơn, ai nói cũng không nghe.
Phạm Ninh không có biện pháp, cũng chỉ có thể tùy ý y.
Hắn tìm được Tô Lượng, cười nói:
- Tiểu Tô, chúng ta đi ra ngoài một chút, cảm thụ phong cảnh điền viên nơi này.