- Được! Ta khoác thêm áo.
Tô Lượng mặc thêm áo bào bên ngoài liền đi theo Phạm Ninh ra khỏi phủ.
Hai người ra tới cửa phủ, dọc theo sông nhỏ đi về hướng đông, bên cạnh sông nhỏ là đường mòn nông thôn, hai bên mọc đầy cây dương lớn cứng cáp, trong gió thu thổi lất phất phát ra tiếng xào xạc, từng đợt lá rụng bị gió thu cuồn cuộn thổi lên, bay về phương xa.
Bên trái đường nhỏ là dải đồng ruộng, lúa đã thu hoạch, đồng ruộng trơ trụi gốc rạ mênh mông bát ngát.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua rừng cây chiếu trên người bọn họ, làm cho người ta cảm giác đặc biệt thoải mái yên tĩnh.
Phạm Ninh ngửa đầu cảm nhận làn gió nhẹ, hồi lâu, mở mắt ra cười nói với Tô Lượng:
- Huynh có phát hiện hay không, qua sau Trường Giang, không khí trở nên khô, không có cảm thấy ẩm ướt như Giang Nam.
- Ừ!
Tô Lượng không chút để ý đáp lại một tiếng, có phần không yên lòng.
Phạm Ninh kỳ quái nhìn y, chỉ thấy Tô Lượng đang xuất thần nhìn trước mặt.
Phạm Ninh nhìn theo ánh mắt y, chỉ thấy dưới bờ sông ở dưới sườn dốc có ba thiếu nữ trẻ tuổi đang ngắt hoa dại.
- Ồ! Cảnh đẹp ý vui, khó trách huynh nhìn mê mẩn như vậy.
Tô Lượng mặt đỏ lên.
- Nói càn, ta chẳng qua là có chút tò mò thôi.
Lúc này ba thiếu nữ cũng phát hiện ra bọn họ, nhất thời đỏ mặt, một người trong số đó nâng váy chạy về phía sườn dốc đằng trước.
Ba thiếu nữ, hai người mặc trang phục tỳ nữ, mặc áo ngắn đuôi rộng và chân váy, người kia dáng người hơi cao hẳn là chủ nhân, dáng dấp châu tròn ngọc sáng, da trắng nõn, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng vô cùng xinh đẹp, lông mi thật dài, cái mũi xinh xắn.
Nàng xấu hổ, lặng lẽ đưa mắt liếc Tô Lượng, chạy vào trong Trình phủ.
- Tô Lượng có muốn đuổi theo hay không?
Phạm Ninh thấy ánh mắt Tô Lượng bị thiếu nữ câu đi, liền không kìm nổi nói đùa:
- Nàng có phải rất phù hợp khẩu vị của huynh hay không, không phải huynh thích tiểu nương tử hơi đầy đặn một chút sao?
Tô Lượng hận đến ngứa cả răng.
- Sao ngươi chẳng nhã nhặn gì thế, ta phát hiện sau khi ngươi ra ngoài liền lộ nguyên hình, cái gì gọi là đầy đặn, ngươi đến cùng là người đọc sách hay là kẻ trộm hoa? Ngươi vì sao không thể nói châu tròn ngọc sáng?
Nói đến đây, y nhịn không được nhìn thoáng qua thiếu nữ đi vào Trình phủ, thấp giọng nói:
- Nàng hình như là tiểu thư Trình gia.
Về nội bộ nhà họ Trình, vì muốn làm xao nhãng việc hối thúc hôn nhân của mình, Trình Trạch liền bắt đầu quan tâm chuyện chung thân đại sự của muội muội mình.
- Con trai, dọc đường con gặp được hai người bạn, con muốn gả muội muội mình cho bọn họ sao?
Mẹ của Trình Trạch trợn to hai mắt nhìn.
Mẹ của Trình Trạch mang họ Dương, là con gái của dòng họ nhà họ Dương, một trong ba nhà quyền quý nhất tại Dương Châu, đã được gả cho Trình viên ngoại từ hai mươi năm trước, sinh cho ông ta được một người con trai và một người con gái.
Bà một lòng muốn con trai mình cưới con gái của người em họ, tiếp tục củng cố mối quan hệ thông gia giữa hai nhà họ Trình và họ Dương, nhưng đứa con trai cứ một mực không thích cô em họ kia, lại chạy ra ngoài du ngoạn ngay trước ngày dạm ngõ, thật là khiến bà bực mình.
Bây giờ đứa con trai này lại đưa ra một ý tưởng hoang đường, để một người xa lạ chỉ tình cờ gặp gỡ cưới con gái mình, còn là người của Bình Giang phủ, thật sự làm cho nàng khó nén được cơn giận.
- Có phải óc con chỉ mãi là óc heo không, muội muội của con mới mười ba tuổi, con liền vội vàng gả em đi? Cho dù là thân thích cũng nên tìm một nhà môn đăng hộ đối, xem những gia đình thân thích đã quen biết xem, có huynh trưởng nào như con không, tùy tiện gả muội muội cho hai người mang từ ngoài đường về, con nói cho mẹ hay, đầu óc con cả ngày đang suy nghĩ cái gì?
- Mẹ, mẹ đừng có cực đoan như vậy được không? Mẹ có đốt đèn lồng cũng không tìm được con rể như hai người đó đâu, người ta một người là người đạt giải nhất cuộc thi Giải đồng tử tại Bình Giang phủ, người còn lại đứng thứ năm, Phạm Ninh chính là cháu của Phạm Trọng Yêm, Tô Lượng là con cháu của gia đình dòng dõi thư hương, người nào không thể sánh được với chúng ta chứ?
Dương thị hơi ngẩn người ra, nàng nhìn thoáng qua phía trượng phu, thấy trượng phu mình đang suy nghĩ, liền nói:
- Viên ngoại, ông không phải là cũng đang động lòng chứ!
Trình viên ngoại chậc miệng liên tục, chậm rãi nói:
- Kỳ thật con nói cũng không sai, hai thiếu niên này đều có tiền đồ vô lượng, hơn nữa tên Phạm Ninh kia là người đạt giải nhất tại cuộc thi Giải đồng tử ở Bình Giang phủ, thật sự là có đốt đèn lồng cũng không tìm được con rể như vậy, ta lại cảm thấy Viên Viên không xứng với người ta.
Dương thị cũng có chút thất thần, suy nghĩ kỹ, có thể không phải vậy, lúc người đạt giải nhất cuộc thi Giải đồng tử tại Dương Châu cưỡi ngựa diễu phố, có nhiều nhà quyền quý muốn tuyển cậu ta làm con rể, căn bản không tới lượt của nhà họ Trình bọn họ.
Bình Giang phủ lại giàu mạnh hơn Dương Châu, người đạt giải nhất cuộc thi Giải đồng tử tại Bình Giang phủ đang ở trong nhà mình, đây đúng là một cơ hội!
- Con trai, bọn họ liệu đã hứa hôn với nhà nào chưa?
Trình Trạch lắc đầu:
- Con đã hỏi qua bọn họ, đều chưa đính hôn, cho nên con mới cố hết sức mời bọn họ tới nhà mình làm khách.
Trình viên ngoại ngẫm nghĩ một chút rồi lại nói:
- Tuy rằng Phạm Ninh là người đạt giải nhất, nhưng ta lại thích đứa con kia của nhà họ Tô hơn, y tao nhã hơn, có học thức, hiểu lễ nghĩa, ta cảm thấy Phạm Ninh lòng dạ thâm sâu, làm cho người khác khó đoán ra.
Dương thị quả quyết nói:
- Để Viên Viên tự mình tới coi, nhìn xem ý của con, buổi tối bày tiệc nhà, Viên Viên cũng có thể tham gia.
- Cách này không tệ, vậy thì mở tiệc nhà đi, quan sát bọn họ thật tự nhiên.
Nói đến đây, Trình viên ngoại trừng mắt với con trai:
- Con đừng mong chuyển đề tài, hôn sự của con và Tú Nhi trong hai ngày này nhất định phải xong xuôi, mặc kệ con có đồng ý hay không, chuyện này cha và mẹ đã quyết định rồi.
Trình Trạch mệt mỏi chống cự:
- Hãy chờ thêm một thời gian ngắn nữa đi! Nói không chừng con cũng có thể thi đậu tiến sĩ.
***
Buổi tối đến, trong nhà họ Trình mở tiệc nhà chiêu đãi ba người khách nhỏ ở Bình Giang phủ, bữa tiệc tối cũng không dùng bàn tròn theo đúng lễ, mà là chia ra, mỗi người một cái bàn, mỗi người một phần đồ ăn.
Cách ăn cùng nhau và chia phần ra đều tồn tại ở thời Tống, nói chung gia đình giàu có càng thiên về cách chia bàn ra ăn, đồ ăn cũng là một mình một phần riêng.
Mà gia đình ở tầng lớp thấp nhất vốn không có làm nhiều như vậy, cách ăn chung khá tiết kiệm nguyên liệu nấu ăn, thích hợp cho người bình thường có cách sống tiết kiệm.
Tại đại sảnh có tổng cộng tám bộ bàn được bày ra, hai cái bàn của chủ nhà được đặt ở trên, phía dưới hai bên trái phải đều là ba bộ bàn ghế, một bên dành cho ba đứa con nhà họ Trình, một bên là dành cho ba người khách.
Loại phương pháp bài trí này có vẻ là thất lễ với khách, nhưng thực ra cũng không phải vậy, mấu chốt là ba người Phạm Ninh đều là bạn của Trình Trạch, là phận vãn bối, bọn họ đương nhiên phải ngồi phía dưới.