- Hài ở đây rất nổi tiếng!
Phạm Ninh cười nói.
- Nón ở đây cũng thuộc dạng nổi danh kinh thành, cái nào cái nấy đều là cực phẩm, chúng ta đi vào xem thử.
Hai người bước vào cửa hàng, ở trong khá rộng lớn, một phân thành hai, một bên bán vớ hài, một bên bán khăn đội đầu, hơn nữa còn có hơn mười kệ sắp xếp bày đầy đủ loại quan, nón, khăn vấn đầu.
Giống thông thiên quan, nón phượng, mũ đi xa, mũ tiến hiền, mũ Điêu Thuyền, mũ tử đàn, ải quan, hoa quan, … Quang quan còn có hơn ba mươi loại, Thông Thiên quan và nón phượng là cái Hoàng đế và Hoàng hậu đội cũng có bày ở đây, nhưng không ai dám mua.
Lúc này, một nữ tử trẻ tuổi đi lên trước cười hỏi:
- Hai vị muốn mua gì?
Phạm Ninh chỉ Âu Dương Thiến cười nói:
- Ta muốn mua cho a tỷ một chiếc nón lụa che mặt có thể chắn gió cát, ta muốn xem một lát.
- Ta biết rồi!
Cô gái nhân viên cửa hàng xoay người đi lấy mũ, Âu Dương Thiến nắm lấy cơ hội nhỏ giọng nói với Phạm Ninh:
- Chúng ta đi nơi khác xem đi! Ở đây đắt quá.
Âu Dương Thiến vừa rồi xem qua khăn vấn đầu giá tới ba trăm văn tiền, thực khiến nàng líu lưỡi, đồ tốt thì tốt, nhưng thực là quá mắc.
Lúc này, nữ nhân viên cửa hàng mang tới hai chiếc nón, đều có màn che, đỉnh đầu tương đối dày, vành nón tương đối hẹp, loại này khó thấy được khuôn mặt, thích hợp với nữ tử lớn tuổi hơn chút.
Cái nón còn lại đúng là loại Phạm Ninh thích, giống nón tre, vành nón vừa rộng vừa lớn, có treo một tầng lụa mỏng, vô cùng thoải mái, có thể dùng để làm đẹp, nếu Âu Dương Thiến đội vào, qua tấm lụa có thể nhìn thấy khuôn mặt ẩn hiện, quả thực diễm lệ.
- Cái này bao nhiêu tiền?
Phạm Ninh cười hỏi.
- Tiểu quan nhân, cái này ba quan tiền!
Âu Dương Thiến hoảng sợ, vội vàng gỡ mũ xuống:
- A Ninh, đắt quá, ta không cần đâu!
Phạm Ninh ngăn nàng lại, ngắm quanh cái nón một lúc liền hỏi:
- Những cái ta xem cũng chỉ mấy trăm tiền, tại sao cái này lại tới ba quan, nếu cô giải thích được lý do, ta sẽ mua nó!
Phạm Ninh phát hiện đỉnh chiếc mũ sa này được thủ công khá tinh xảo, không phải dùng tre mảnh thông thường, mà là dùng cành trúc cẩn thận bọc chỉ bạc quấn quanh mà thành, Âu Dương Thiến đội lên trên đầu vô cùng xinh đẹp.
Tuy rằng Phạm Ninh nhìn trúng, nhưng cũng không có nghĩa là hắn coi tiền như rác, đối phương nhất định phải nói ra một lý do thuyết phục, hắn mới có thể mua.
Đối với việc này nữ tử nhân viên cửa hàng đã gặp qua nhiều lần, ứng đối đã rất quen thuộc rồi, nàng dịu dàng cười cười, nhận lấy nón lật qua, chỉ vào bốn chữ bên cạnh vành nón.
- Tiểu quan nhân có thấy bốn chữ này không, 'Lý hòa thân chế ", đây là nón lưỡi trai do chính chủ cửa hàng Lý Hòa Thân làm ra, ngài có thể xem những nón khác đều không có đánh dấu này.
- Chúng đều là chế tác thủ công bình thường, duy chỉ có loại này và thông thiên quan là do chủ cửa hàng tự tay làm ra, chủ ở đây là đệ nhất đại sư chế tạo nón, các người không thấy nó rất tinh xảo hay sao?
Phạm Ninh xem những cái nón khác, đều là 'Bách thái chế mạo', duy chỉ có cái này là có chữ Lý hòa thân chế, lý do này thuyết phục Phạm Ninh, đây chính là đại sư chế tác, chỉ bán ba quan tiền, quả thật rất rẻ.
Hắn lấy từ bên hông ba quan tiền, đưa cho nhân viên cửa hàng:
- Vậy lấy ta cái này!
Âu Dương Thiến vẫn cứ chối từ, Phạm Ninh tuyệt không đáp lại, Âu Dương Thiến bất đắc dĩ, cũng phải nhận lấy.
Nhưng trong thâm tâm nàng lại hết sức vui sướng, chạy đến trước gương lớn đội thử cái nón vào, quả thực trông rất vừa ý nàng.
Đúng lúc này, có tiếng nói chuyện ồn ào từ cửa đi tới, chỉ thấy trước cửa có bốn năm sĩ tử trẻ tuổi, phần lớn mười tám mười chín tuổi, mặc áo xanh, đầu đội mũ vuông, ở kinh thành, loại trang phục này là phục sức chuyên dụng của Trường Thái học.
Đám sĩ tử bước vào cửa hàng đi tới nơi bán giày, lúc này, một gã sĩ tử dáng người bậc trung trong lúc vô ý quay đầu lại, vừa khéo nhìn thấy Âu Dương Thiến đang thử nón.
Tên sĩ tử này lập tức ngẩn ra, trong mắt lập tức lộ ra sự sợ hãi lẫn vui mừng, vội vàng chạy tới:
- Thiến nương, là muội sao?
Âu Dương Thiến không ngờ lại gặp người này ở đây, nàng trầm mặt xuống, trong mắt lập tức dâng lên vẻ bực dọc, lạnh lùng nói với Phạm Ninh:
- A Ninh, chúng ta đi!
Tên sĩ tử kia vội vàng ngăn Âu Dương Thiến lại:
- Thiến nương, lần trước là ta mạo muội rồi, ta rất xin lỗi, muội có thể cho ta cơ hội không?
- Ta và ngươi không còn quan hệ gì, để ta đi!
Âu Dương Thiến né người ra, bước nhanh đi ra ngoài, tên sĩ tử vội định kéo cánh tay của Âu Dương Thiến:
- Thiến nương, muội chờ đã!
Tay của gã chưa kịp đụng vào Âu Dương Thiến, liền bị Phạm Ninh đấy thật mạnh ra, căm tức nói:
- Huynh đài xin tự trọng, Thiến tỷ sao có thể để ngươi tùy tiện động chạm?
Tên sĩ tử ngẩn ra, gã phát hiện thiếu niên trước mắt cũng không phải đệ đệ của Âu Dương Thiến, mà là một kẻ xa lạ gã chưa từng gặp mặt, trong lòng vô cùng căm tức, gã nhìn Phạm Ninh, trừng mắt:
- Ngươi là ai, sao dám quản chuyện của ta?
Phạm Ninh lạnh lùng nói:
- Ta không biết ngươi là ai, ngươi cũng chẳng can hệ gì đến ta, nhưng Thiến tỷ thì có, ta không cho bất cứ kẻ nào quấy rầy tỷ ấy, bao gồm cả ngươi!
- Tên tiểu tử khốn khiếp này, lại dám quản chuyện của ông nội ngươi đây sao, xem ta xử lý ngươi như thế nào!
Tên sĩ tử thấy Phạm Ninh còn trẻ, trong lòng tức giận, vung quyền tiến đến định đánh thì bị vài tên sĩ tử khác vội vàng khuyên ngăn:
- Ngô huynh, bình tĩnh một chút, không nên so đo với tên nhóc này!
Lúc này, Âu Dương Thiến vẫy tay đón một chiếc xe bò, nói với Phạm Ninh:
- A Ninh, chúng ta đi, không cần để ý đến hắn ta!
Phạm Ninh liếc nhìn tên sĩ tử một cái, sau đó leo lên xe.
- Thiến nương, muội nghe ta giải thích!
Người Thái Học Sinh này chạy vội vài bước, cuối cùng không có dũng khí đuổi theo, trơ mắt địa nhìn xe bò đi mất.
Ở một quán ăn bên đường, Âu Dương Thiến tâm trạng không tốt, nàng nhấp một hớp nước đậu xanh, bỗng nhiên đôi mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống ngừng.
Phạm Ninh im lặng chăm chú nhìn nàng, trong lòng đối với nàng tràn đầy thông cảm, cũng hiểu được nàng đối với hôn nhân đại sự có chuyện không vui.
Lúc trước nàng thích Tăng Bố, Tăng Bố lại vì chuyện cha qua đời, liền về nhà giữ đạo hiếu, đồng thời khắc khổ ra sức học hành, vì tương lai nên chuẩn bị thi khoa cử.
Hai người chia tay đã ba năm, nhưng cũng không biết có còn tình cảm gì hay không?
Lúc này, Âu Dương Thiến lau nước mắt, nhìn Phạm Ninh thấp giọng nói:
- Thái học sinh vừa rồi tên là Ngô Quân, phụ thân là học sĩ Phu văn các Ngô Duy Sơn, Ngô Quân này xem như có ân bán sư với cha ta, thường xuyên đến nhà tìm phụ thân thỉnh giáo học vấn.
- Một tháng trước, cha ta vừa lúc ra ngoài, gã tới nhà của ta, nói là chờ phụ thân trở về, kết quả gã thừa dịp hầu gái không có đó, nói hươu nói vượn với ta một phen, còn quỳ xuống biểu đạt tâm ý của gã, ta tức giận liền trách cứ gã vô lễ, nếu không phải hầu gái bước vào kịp lúc, còn không biết gã sẽ tiếp tục làm ra việc gì nữa?