- Thiến tỷ đi Ngự Nhai là vì muốn mua gì sao?
- Đi dạo thôi! Vì sao nhất định phải mua gì?
Lúc này, Âu Dương Thiến chợt nhớ tới một chuyện:
- A Ninh, vẫn chưa ăn sáng phải không?
Tô Lượng đã đi mua điểm tâm về, nhưng Phạm Ninh còn chưa kịp ăn liền bị Âu Dương Thiến kêu đi, Phạm Ninh gãi đầu cười nói:
- Kỳ thật bụng cũng không đói, hay là buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn.
Âu Dương Thiến lại không hỏi hắn nữa, nàng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đợi lát nữa đến đầu Ngự Nhai có một nhà 'bánh hấp Võ Đại Lang ' rất nổi tiếng, tỷ dẫn đệ đi nếm thử.
- Tên là bánh nướngVõ Đại Lang?
Phạm Ninh kinh ngạc hỏi.
Âu Dương Thiến kỳ quái liếc nhìn Phạm Ninh:
- Vì sao lại kinh ngạc như thế? Người chủ mở cửa hàng bánh họ Võ, xếp hàng lão đại, không gọi Võ Đại Lang thì gọi là gì? Cửa hàng bánh hấp trong kinh thành chí ít cũng có mười mấy cái, nổi danh nhất là bánh hấp Võ Đại Lang và bánh hấp Hoàng Nhị Lang.
Phạm Ninh lắc đầu, tên các cửa hàng này có chút thú vị, thật sự là bánh hấp của vị Võ Đại Lang kia rất nổi danh.
Không bao lâu, xe bò tới đầu Ngự Nhai, Âu Dương Thiến vội vàng nói:
- Xin lão trượng dừng xe, chúng tôi xuống ở đây!
Hai người xuống xe bò, Âu Dương Thiến đang định lấy tiền trả tiền xe, Phạm Ninh lại giành trước đưa tiền cho phu xe.
- Để đệ trả!
- Như vậy sao được, đệ là khách, làm gì có chuyện để cho khách phải trả tiền.
Phạm Ninh kéo tay nàng đi, cười nói:
- Hai năm qua đệ được khen thưởng rất nhiều lần, trong túi có nhiều tiền, Thiến tỷ cũng đừng khách khí với đệ nữa.
Âu Dương Thiến thấy hắn ngay thẳng phóng khoáng, trong lòng càng thêm ưa thích, liền hé miệng cười nói:
- Được rồi! A tỷ hôm nay liền hưởng nhờ hào quang của đệ.
Nàng chỉ cửa hàng đối diện:
- Đây là cửa hàng bánh hấp của Võ Đại Lang, có hơn cả trăm loại bánh, nhà hắn còn có súp hồ cay, không kém bánh thịt của Tào bà bà đâu, đệ cũng nên nếm thử!
Phạm Ninh thấy hai tầng lầu nho nhỏ màu đỏ cũng coi như có phong thái, ở giữa cửa chính có một bảng hiệu, trên viết năm chữ to 'Bánh hấp Võ Đại Lang '.
Lúc này sắc trời vẫn còn sớm, vẫn chưa hết buổi sáng, trong tửu lâu đầy khách ngồi, phần lớn là cư dân gần đó, một nhà già trẻ tới nơi này ăn sáng, rất có không khí gia đình, mùi thơm mê người tràn ngập tiệm ăn.
Hai người tìm được một vị trí gần cửa sổ ở lầu hai, vị trí này tương đối nhỏ, chỉ đủ cho hai người ngồi, cũng không thích hợp cho khách có nhiều người, vừa lúc thuận tiện cho Phạm Ninh và Âu Dương Thiến.
- Vận khí không tệ, thật là chỉ còn mỗi chỗ này.
Âu Dương Thiến lấy ra một cái khăn tay, đặt ở trên ghế, cười ngồi xuống.
Phạm Ninh ngồi xuống đối diện với nàng, hắn nhìn quanh bốn phía đánh giá một chút, thấy đa số thực khách đều đang ăn cùng một loại bánh thịt, hắn vội vàng nhỏ giọng hỏi:
- Hình như chỉ có một loại.
Âu Dương Thiến cười nói:
- Không phải chỉ có một loại, tất cả mọi người đều muốn ăn bánh nướng nhân thịt dê của cửa hàng này, còn có bánh nướng nước đường, hai loại bánh này là được ưa thích nhất, có muốn gọi hai loại bánh này cho đệ nếm thử chút hay không?
Phạm Ninh cười gật gật đầu, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Một gã tiểu nhị tiến đến, Âu Dương Thiến nói với gã vài câu, tiểu nhị lập tức xoay người đi lấy bánh.
Không bao lâu, tiểu nhị bưng tới bốn cái bánh, hai chén súp hồ cay và một chén nước đậu xanh.
- Hai vị khách nhân mời từ từ thưởng thức!
Phạm Ninh uống một ngụm súp hồ cay, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí sôi sục từ trong cơ thể hướng ra bên ngoài, cả người ấm áp dị thường, sáng sớm cuối mùa thu khí lạnh vô cùng, loại cảm giác này lại làm người ta cực kỳ thoải mái.
- Súp này thật tuyệt!
Phạm Ninh lớn tiếng khen, nhặt lên một cái bánh há miệng cắn rõ to, bánh nướng mới ra lò vừa xốp vừa mềm, thịt dê tươi còn có nước súp đầy đủ, vị ngon đến mức thiếu chút nữa ngay cả đầu lưỡi cũng bị nuốt vào.
Phạm Ninh chẳng nói chẳng rằng gặm lấy gặm để.
Âu Dương Thiến nâng má, mắt chứa ý cười nhìn Phạm Ninh ăn điểm tâm, nàng cũng thường xuyên dẫn theo đệ đệ của mình đi ra ngoài ăn sáng, nhưng đệ đệ lại tương đối yếu ớt, cái này không ăn, cái kia cũng không ăn, cái này ngại nóng, cái kia ngại lạnh, lần nào cũng khiến cho nàng rất đau đầu.
So sánh với đệ đệ yếu ớt, Phạm Ninh ăn cơm lại sảng khoái hào khí, không có chút nào nhăn nhăn nhó nhó, đây mới là bộ dạng ăn cơm của một tên nhóc.
Âu Dương Thiến đem một bát súp hồ cay khác cũng đưa về phía Phạm Ninh, dịu dàng nói:
- Từ từ ăn, cửa hàng vẫn chưa có mở cửa! Chúng ta ngồi ở đây lâu một chút.
Lần đầu tiên tới Ngự Nhai, Phạm Ninh cảm giác con đường này nếu nói là đường phố, chi bằng nói đây là một quảng trường, mặt đường rất rộng lớn, ít nhất có thể chứa năm mươi chiếc xe bò chạy ngang, ở giữa đường phố, hai bên đường đủ loại cây liễu.
Hai bên ngự đạo đều là đường cái, có đá phiến phủ kín, thỉnh thoảng có mấy chiếc xe ngựa chạy qua, đây cũng là đặc điểm của Ngự Nhai, người đi đường không nhiều, nhưng xe ngựa cũng không ít.
Cho dù là ở kinh thành, xe ngựa cũng tượng trưng cho sự quyền quý, rất nhiều con cháu nhà giàu có thể cưỡi ngựa xuất hành, nhưng ngồi xe ngựa xuất hành lại không nhiều.
- A Ninh, đây là Phàn Lâu!
Âu Dương Thiến chỉ vào một tòa kiến trúc xa xa khá lớn, thấp giọng nói.
Phạm Ninh sớm nghe đến Phàn Lâu kinh thành, đứng đầu trong bảy mươi hai quán rượu, từ xa nhìn lại, Phàn Lâu như một đóa hoa sen đua nở, bức tranh với năm tòa điêu lan lầu các mái cong trông như những đóa hoa sen, vô cùng đồ sộ.
Âu Dương Thiến khẽ thở dài:
- Nghe nói ở đây có nữ tử đẹp nhất, yến tiệc xa hoa nhất, trang phục tinh mỹ nhất Biện Kinh, người ta vào đây giống như vào Tiên cung vậy.
Phạm Ninh nhìn thoáng qua Âu Dương Thiến, khẽ cười nói:
- Mỗi người có cảm nhận về mỹ nữ không giống nhau, trong lòng ta, Thiến tỷ chính là người đẹp nhất!
Khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dương Thiến bỗng đỏ ửng, sóng mắt lưu chuyển, khẽ đẩy nhẹ Phạm Ninh một cái, xì nói:
- Thôi đi! Học đâu miệng lưỡi trơn tru như vậy. Cứ dụ dỗ khen ta đi, khó mà tin được!
- Ta nói lời thật lòng mà!
Phạm Ninh cười hì hì tán dương:
- Thiến tỷ mà đi ra đường nhất định sẽ gây chú ý, đệ đi bên cạnh có lẽ người khác cũng ghen tỵ, để đảm bảo an toàn cho tỷ, có lẽ đệ nên mua cho tỷ một cái nón lụa đội lên để che mặt.
Âu Dương Thiến nghe hắn một mực khen ngợi nàng, bây giờ đang như mở cờ trong bụng, lại có chút thẹn thùng, liền nhẹ nhàng véo cánh tay của hắn một cái:
- Là thật tâm khen a tỷ sao?
- Đúng vậy!
- Được! Vậy mua cho a tỷ cái nón lụa che mặt đi.
- Được! Gần đây có chỗ nào bán nón hay không?
- Đi theo ta!
Âu Dương Thiến dắt Phạm Ninh tới trước một cửa hàng khá lớn, trên bảng hiệu là ba chữ lớn 'Lý Bách Thái".
Phạm Ninh lập tức nghĩ tới, lần đầu tiên vào kinh, mẹ của Âu Dương Thiến cũng tặng mình đôi hài ở đây, chỗ này là chỗ bán hài tốt nhất kinh thành.