Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 266 - Chương 265

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 265
 

Người phụ nữ đi rồi, Lý Đại Thọ lấy một quyển "Kinh dịch" yên lặng mà đọc, y tận dụng mọi thời gian đọc sách luyện chữ, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không tha.

Phạm Ninh và Tô Lượng đã thấy nhiều lần, cũng không nói gì. Lúc này Tô Lượng nhỏ giọng hỏi Phạm Ninh:

- Sao cửa hàng chính Vương gia lại làm rượu trắng?

Bởi vì khi ở ký túc xá, Tô Lượng và Đoàn Du đều biết Thái Hồ Xuân và Phạm Ninh có quan hệ, Chu gia cho Phạm Ninh không ít tiền.

Phạm Ninh thản nhiên nói:

- Nghe Chu lão gia tử nói, một người ủ rượu trên đường đi kinh thành bị bắt cóc, mất tích gần một tháng mới về. Không lâu sau bí mật làm rượu trắng bị lan truyền, hầu như mọi cửa hàng đều có rượu trắng.

- Vụ án này phá chưa?

Phạm Ninh lắc lắc đầu:

- Cuối cùng không giải quyết được gì, tìm không ra người bắt cóc.

Lúc này, người phụ nữ mang nước nguội đến cho bọn Phạm Ninh, một bình ô mai mật ong, cùng một vò rượu và năm chén.

Món ăn gà hoa hồng nhanh chóng cũng được mang đến. Trên thực tế, chính là con gà nướng, rắc một lớp hoa hồng bên ngoài, gà nướng nóng cùng hương thơm đặc thù của hoa hồng quyện vào nhau khiến người ta thèm nhỏ dãi khi ngửi thấy mùi này.

Trong mâm có một cây kéo, người phụ nữ thuần thục cắt gà nướng ra, lại rót một lớp dầu được khử, khiến từng miếng thịt đều trở nên vàng tươi, vô cùng hấp dẫn.

- Mời ba vị dùng.

Người phụ nữ cười rời đi.

Lực chú ý của Phạm Ninh cũng ở tại bàn rượu, hắn thận trọng thưởng thức một ngụm rượu, thật sự rượu trắng chính tông, ngậm vào thấy ngọt mà không cay. Phạm Ninh nuốt vào lại thấy hơi nóng chảy xuống yết hầu, hắn không khỏi thở dài, xem ra kỹ thuật làm rượu trắng đã bị lưu truyền ra rồi.

Sáng sớm hôm sau, Phạm Ninh đang rửa mặt bên cạnh giếng thì thấy Tô Lượng ra ngoài mua điểm tâm vội vàng chạy vào, vẻ mặt quái lạ nhìn Phạm Ninh:

- Phạm Ninh, bên ngoài có người tìm huynh!

- Ai tìm ta, Từ Khánh sao?

- Không phải!

Tô Lượng tức giận nói:

- Tự huynh ra xem đi. Thật không ngờ tiểu tử ngươi lại giỏi che giấu đến thế!

Chẳng lẽ là Chu Bội? Phạm Ninh vội vàng lau sạch khóe miệng, đi ra sân, chỉ thấy đang đứng nơi cửa chính nửa khép nửa mở là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, chính là Âu Dương Thiến.

- Thiến tỷ, là tỷ sao?

Phạm Ninh lúc này mới kịp phản ứng. Nhất định là Âu Dương Thiến đã nhận được thư của mình gửi ngày hôm qua rồi.

Hôm nay Âu Dương Thiến mặc cái váy bằng vải bồi có hình nhánh mai càng tôn thêm dáng người mảnh mai của nàng, chân thì mang một đôi giày phượng nhỏ vểnh lên ở mũi giày, mặt trên có thêu họa tiết hoa và chim, gương mặt cũng trang điểm tỉ mỉ, xinh đẹp như hoa đào diễm lệ, một đôi mắt đẹp như nước mùa thu, sáng rực cuốn hút ánh nhìn của người khác.

Nàng mang theo một cái túi thêu hoa nhỏ, mỉm cười nói:

- Đệ đã đồng ý cùng với tỷ đi dạo phố. Vừa lúc hôm nay tỷ cũng muốn đi ra ngoài một lát, đệ hãy theo tỷ đi!

Phạm Ninh do dự một chút rồi cười nói:

- Đương nhiên có thể, chỉ là đệ vẫn còn chưa thu xếp xong, hay là Thiến tỷ chờ đệ một lát.

- Được rồi! Tỷ chờ ngươi ở đây.

- Như vậy sao được, đến thư phòng của đệ đi!

Âu Dương Thiến tự nhiên cười nói:

- A tỷ vừa lúc cũng muốn kiểm tra một chút thư pháp của đệ ra sao.

Nàng đi theo Phạm Ninh vào sân, Tô Lượng đã trốn vào nhà, Lý Đại Thọ vẫn cần mẫn đọc sách. Âu Dương Thiến đánh giá viện một chút, cười nói:

- Viện này cũng không tệ lắm, khó trách đệ không muốn ở trọ, cảm giác nơi này tốt hơn nhiều so với nhà trọ, đệ rất có bản lĩnh đấy, loại phòng thuê ngắn hạn như thế này rất khó tìm.

- Là một người bạn giúp, đệ làm sao có thể tìm được? Thiến tỷ, bên này là thư phòng, tỷ đi vào ngồi một lát đi!

Phạm Ninh ở tại nhà giữa, nhà giữa có hai gian phòng, lại đều không liên quan tới nhau. Phạm Ninh liền đem một gian dùng làm thư phòng, một gian làm phòng ngủ.

Âu Dương Thiến hé miệng cười:

- Đi thôi!

Âu Dương Thiến ngồi trong thư phòng của Phạm Ninh. Trên bàn còn đặt một quyển sách còn chưa khép lại. Rõ ràng là tối hôm qua Phạm Ninh đang xem quyển sách này.

Âu Dương Thiến nhìn nhìn mặt bìa, tên sách là "Bách khoa toàn thư thẩm án tranh chấp tài sản trong dân gian", bên cạnh còn có một quyển sách thật dày, chính là "Tống Hình Thống", điều này làm cho Âu Dương Thiến không khỏi có chút tò mò, khoa cử cũng không hỏi luật pháp, vì sao Phạm Ninh lại tập trung vào vấn đề này?

Nàng lại lấy ra một quyển vở luyện chữ, mở ra nhìn nhìn, một vài chữ đẹp lập tức hấp dẫn nàng, nàng quả thực có chút không thể tin được đây là chữ viết của Phạm Ninh.

Trong thời gian ba năm ngắn ngủi, chữ viết của Phạm Ninh từ vụng về xiêu vẹo như gà bới trở thành bút pháp phóng khoáng lưu loát, hơn nữa trong chữ ẩn chứa một loại linh tính, khiến cho quyển luyện chữ càng trở nên sống động, giống như những chữ này đều ẩn chứa sinh mạng trong đó.

Trong lòng Âu Dương Thiến vô cùng cảm thán, khó trách phụ thân coi trọng Phạm Ninh như vậy, nói hắn tiềm lực sâu không lường được. Chỉ nhìn từ góc độ thư pháp, phụ thân đánh giá Phạm Ninh cũng không khoa trương, giờ khắc này, một chút xem thường Phạm Ninh còn lại trong lòng Âu Dương Thiến cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi rồi.

- Thiến tỷ, đệ xong rồi!

Phạm Ninh xuất hiện tại cửa, hắn thay một bộ quần áo gấm màu trắng, đai lưng bằng da, đầu đội mũ ô sa, tay cầm một cây quạt xếp, thoạt nhìn rất hào hoa phong nhã, trên mặt lại cười cười nhẹ nhàng thoải mái.

Âu Dương Thiến thấy hắn ăn mặc chỉnh tề, trong lòng vui vẻ, đứng dậy mỉm cười duyên dáng nói:

- Chúng ta xuất phát!

Hai người đi ra khỏi cửa phòng, trong viện vẫn yên tĩnh như trước, Âu Dương Thiến hơi ngạc nhiên, hỏi:

- A Ninh, bạn của đệ đâu rồi?

Phạm Ninh liếc nhìn phòng của Tô Lượng, hắn biết chắc chắn có một đôi mắt đang ở sau cửa sổ nhìn lén, hắn bĩu môi nói:

- Chẳng biết nữa. Chúng ta đi thôi.

Phạm Ninh và Âu Dương Thiến rời khỏi nhà, cửa phòng Tô Lượng lập tức mở ra, Tô Lượng vẻ mặt kích động từ trong phòng chạy vội ra ngoài, đập mạnh cửa phòng của Lý Đại Thọ:

- Đại Thọ, ngươi vừa rồi vẫn chưa phát hiện, ta đã biết vì sao Phạm Ninh khó gần rồi!

- Thiến tỷ, chúng ta đi đâu?

Phạm Ninh đi ra đến cổng viện đã hỏi.

- Đệ không cần biết, cứ đi theo tỷ là được.

Âu Dương Thiến gọi một chiếc xe bò, nói với phu xe:

- Tới Ngự Nhai!

Phạm Ninh giật mình, Ngự Nhai tuy rằng không phải là nơi phồn hoa nhất, nhưng lại là một phố buôn bán cấp bậc cao nhất cả kinh thành, hắn đã sớm nghe danh từ lâu, hôm nay rốt cục may mắn được đi một chuyến.

Xe bò chậm rãi mà đi trên đường, Âu Dương Thiến cười giới thiệu Ngự Nhai với Phạm Ninh:

- Ngự Nhai là phỏng theo đường lớn Chu Tước ở Trường An mà kiến tạo, là con đường chuyên dụng dành cho Thiên tử khi xuất hành, từ cửa Tuyên Đức ở Hoàng thành đến cửa Chu Tước phía cực nam nội thành dài chừng năm sáu dặm, một đoạn này dân chúng cũng gọi là Ngự Nhai, trên thực tế, Ngự Nhai lấy Châu Kiều làm ranh giới, một đoạn phía bắc mới là Ngự Nhai, một đoạn từ Châu Kiều đến cửa Chu Tước tên là Thiên Nhai, cũng gọi là Đại Nhai ở cửa nam.

Bình Luận (0)
Comment